Có hai Biển Thu Song?
Người nọ vẫn không lên tiếng.
Vân Bích Nguyệt đưa tay vẫy vẫy trước mặt nàng, nhẹ giọng gọi: "Biển Thu Song?"
Không sai được, người trước mắt đây trông thế nào cũng là Biển Thu Song mà nàng vừa tách ra ban nãy.
Cặp mắt đôi mày này vô cùng thân thuộc, chỉ khác duy nhất thanh sam nàng hay mặc đã thay bằng chiếc áo đen thêu kín vân chìm cả trước và sau.
Mất đi vài nét nhu hòa thong dong, nhiều thêm vẻ hững hờ u uất.
Biển Thu Song lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, không nói một lời quay người tiếp tục đi về phía trước.
"Này!"
Người này có ý gì chứ? Rõ ràng người đang giận là ta mà, nàng bỏ đi cái gì?
Vân Bích Nguyệt đầy dấu hỏi trong đầu, dù vậy vẫn chen vào đám đông bên cạnh, đuổi theo bóng lưng đối phương.
Biển Thu Song đi rất nhanh, biến mất như một cơn gió.
Ánh mắt Vân Bích Nguyệt kiếm tìm vô định, sau lúc lâu mới thấy nàng ở trước sạp hàng bán hồ lô.
Biển Thu Song đứng đó bất động, ánh mắt bần thần chăm chú nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay người bán rong.
"Hai vị cô nương xinh đẹp, hồ lô đường của ta chua chua ngọt ngọt ngon lắm đó, mua hai xâu không?" Bán rong nhiệt tình chào mời các nàng, diện mạo hắn giống như người thường, chỉ trừ những cái vảy xanh rêu đầy trên mặt.
Biển Thu Song lẳng lặng lắc đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng trên xâu hồ lô chẳng rời đi.
Vân Bích Nguyệt nhìn qua nàng, siết chặt túi tiền của mình, bên trong chỉ có chút bạc vụn, cũng không biết có dùng được ở Ma Vực hay không.
Nàng hỏi: "Bán thế nào?"
Bán rong giơ năm ngón tay: "Không đắt đâu, năm mươi lượng một xâu."
Vân Bích Nguyệt không thể tin: "Năm mươi lượng một xâu hồ lô? Chi bằng ngươi đi cướp luôn trời!"
"Cô nương, hàng hiếm thì mắc á. Kẹo hồ lô ta nhập từ nhân giới, nhìn xem quả sơn trà đỏ tươi nè, đường phèn óng ánh trong suốt, ở Ma Vực đây chính là trân phẩm hiếm có đấy."
"Không phải chứ? Ma Vực rộng vậy, muốn ăn kẹo hồ lô còn phải nhập? Ngươi lừa ai vậy?" Vân Bích Nguyệt như nghe được câu chuyện nghìn lẻ một đêm. Dù sao trong nhận thức của nàng, kẹo hồ lô là thứ nơi nào cũng có, không hề hiếm lạ.
Bán rong chậc lưỡi: "Ta lừa ngài làm chi? Địa giới chúng ta sinh sống khắp nơi đồng hoang bạc màu, cỏ cây không mọc hoa lá không đơm, chỉ có thể nuôi ma thú lấy lương thực, muốn ăn chút đồ ngon thì chẳng đành nhập từ nhân giới, đắt chút cũng hợp tình mà."
"Mà vậy cũng đắt quá rồi!"
Vân Bích Nguyệt nhớ tới mấy tên ma tộc ăn ngấu nghiến ở quán trọ, khi ấy còn tưởng khẩu vị bọn họ lạ lùng, hóa ra là không còn lựa chọn nào khác.
Nàng đột nhiên cảm thấy đồng cảm với ma tộc.
Nàng nháy mắt, bày vẻ vô tội mà tha thiết, thử mặc cả: "Vị tiểu ca này, bằng hữu ta thân thể không tốt, nàng ấy cả ngày nay chưa ăn gì rồi, cứ vậy sẽ thiếu máu mất. Ngươi làm ơn có thể bán rẻ chút cho chúng ta được không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Editing][Nữ Chủ Ngày Nào Nàng Cũng Theo Địch]
Roman d'amourQT: Nữ chủ mỗi ngày đều ở đi theo địch Tác giả: Quái Kỳ Tung Hoành Thể loại: Tiên hiệp, Tu chân, Xuyên sách, Nhẹ nhàng Song khiết, Niên thượng Thị giác tác phẩm: Hỗ công Vai chính: Chúc Thải Y, Vân Bích Nguyệt
![[BHTT][Editing][Nữ Chủ Ngày Nào Nàng Cũng Theo Địch]](https://img.wattpad.com/cover/368157464-64-k558531.jpg)