“Đừng khóc, đừng khóc nữa.” Oikawa vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve trên má bạn, để những giọt nước mắt nhẹ nhàng tan vào trong kẽ tay của anh. “Từ nay về sau không còn ai làm em thấy buồn lòng nữa rồi, vậy nên hãy sống thật hạnh phúc nhé.”
Rồi trước khi rời đi, bạn cảm nhận được cái hôn thật khẽ trên mái tóc của mình.
“Anh không thể nào mang lại hạnh phúc cho em được.”
•
Hai năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. kể từ ngày chia tay với Oikawa, bạn không còn cơ hội được gặp lại anh một lần nào nữa. Dù sống cùng một thành phố và học chung một trường, nhưng vì chẳng còn lí do gì để gặp lại nhau nữa nên cả hai cũng như sống ở hai thành phố riêng biệt với nhau vậy.
Bạn đã từng kiếm cớ để đi gặp anh rất nhiều lần, nhưng chẳng có lần nào bạn gặp lại được người hết. Anh rời đi như thể bản thân mình là một bóng ma chưa từng tồn tại, ngay khi từ biệt bạn rồi cũng lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống này.
“Anh không thể nào đem lại hạnh phúc cho em được.”
Bạn cúi đầu thu mình vào trong cái chăn, sau đó lại mặc kệ cho bản thân bị nỗi đau quen thuộc từ ngày nào kéo đến nuốt chửng lấy.
Không thể nào đem lại hạnh phúc cho em sao?
Haha. Bạn bật cười. Thế cái nụ cười hạnh phúc trên màn hình tivi khi nhận được cái cúp từ giải bóng chuyền kia là sao?
Là vì anh không thể đem lại hạnh phúc cho bạn như anh nói hay là vì vốn dĩ anh không hề muốn như vậy?
•
Bạn thức giấc vào một buổi chiều nắng nhẹ. Trên tay là chiếc điện thoại di động có treo cái móc khoá quen thuộc mà anh tặng cho bạn. Bạn vội vàng mở điện thoại lên để kiểm tra tin nhắn, nhưng đã ba tiếng trôi qua rồi mà đối phương vẫn chẳng hề phản hồi lại gì cả. Dòng tin nhắn “Anh đang làm gì thế?” hiển thị trơ trọi như cái cách mà bạn vẫn nằm trong phòng đợi anh trả lời, và bạn biết rằng, có khi đến tận ngày hôm sau bạn mới có thể nhận được lời hồi đáp từ đối phương. Thở dài, bạn xoay người lại, cố gắng kìm nén cảm giác thất vọng đang dâng lên từ trong lòng ngực của mình nhưng không thể. Đôi mắt bạn thì cay xè và lồng ngực thì quặn thắt chặt đến mức bạn không thể nào thở nổi, và bạn thì không biết làm cách nào để khống chế cảm xúc cảu bản thân.
Bạn biết Oikawa yêu bóng chuyền và luôn luôn đặt bóng chuyền làm trung tâm của cuộc đời mình, nhưng còn bạn thì sao?
Chẳng lẽ đối với anh, sự hiện diện của bạn chỉ là rác cỏ, dư thừa đến mức anh không đáng nhớ đến để nhắn hai chữ “Anh bận” luôn à?
•
“Chúc mừng sinh nhật nhé, Y/n!”
Oikawa bất ngờ đưa bạn một hộp quà nhỏ nhỏ xinh xinh, trên đó còn có dán một tấm thiệp ghi lời chúc dành cho bạn trông rất chi là đáng yêu. Bạn ngạc nhiên nhìn anh rồi lại nhìn xuống hộp quà trên tay người nọ, rồi từ từ, cảm giác ngạc nhiên đó biến thành cảm giác bất lực mà bạn cũng không thể diễn tả được.
BẠN ĐANG ĐỌC
「𝐇𝐚𝐢𝐤𝐲𝐮𝐮 𝐱 𝐫𝐞𝐚𝐝𝐞𝐫」Spring day
फैनफिक्शनCon người sinh ra là để yêu thương. Khi không còn ai yêu bản thân cậu nữa, cậu hãy tự ôm lấy chính mình mà vỗ về. Chả ai muốn quay đi quay lại một đời người lại phải chịu cảnh cô đơn khi về già như thế cả... • Haikyuu x reader Ở đây có sự yêu thương...
