Ánh mắt hắn, tựa như muốn đem ta xé thành từng mảnh, chỉ còn lại lãnh khốc, mà trái tim ta, từ lâu đã rỉ máu, hôm nay, tình nhân cũ hắn trở về, tự hỏi chính mình, ta nên làm gì, làm gì mới tốt đây, Chính Kỳ?
" Chính Kỳ, hắn là ai? " Thanh âm Mộng Hi lạnh lùng nói, nhìn hắn bằng nửa ánh mắt sinh khí.
" Ta... " Còn đang định trả lời, hắn đã lên tiếng.
" Ta cũng không giấu ngươi, thời gian chúng ta chia tay, hắn là bạn tình của ta." Từng lời nói phát ra, đều là nghiêm túc, ánh mắt của hắn, đối với ta là lãnh khốc, mà đối với y, chỉ có ôn nhu.
" Vậy sao?" Thanh âm run rẩy, ta nhìn Mộng Hi, lệ rơi trên mặt, ném cho ta ánh nhìn khinh bỉ, liền nức nở chạy đi.
Chính Kỳ đuổi theo sau, bắt lấy cánh tay y, hung hăng hôn môi. Còn Mộng Hi, một bên ra sức giãy dụa, nước mắt trào ra đầy thống khổ, sau cùng vẫn là bất lực, đối hắn nồng nhiệt hôn môi.
Một thân ta, ngây ngốc nhìn bọn họ, ta rốt cuộc phát giác, khoảng cách giữa ta và hắn, nguyên lai rất xa, rất xa như vậy. Khung cảnh kia, đã từng nghĩ đó là ta và hắn, động tác hắn ôn nhu, chân thực nhìn ta, vuốt mái tóc ta, lau nước mắt cho ta.
Vẫn là ta hoang tưởng, người kia không phải ta, chính là Mộng Hi.
Ta hiện tại, có nên khóc hay không, nhưng là, nước mắt không thể rơi, chỉ cảm thấy trái tim đau nghẹn, rất khó thở. Chính Kỳ, ngươi liệu có biết?
Đứng bao lâu, khiến hai chân ta lạnh cứng. Nhìn hai người đi tới, lạnh lùng bước qua ta. Đau như vậy, lệ rốt cuộc cũng rơi.
Ngay lúc này, hắn ở trước mặt ta, không nói lời nào, vung tay đánh ta một bạt tai. Tuy lực không mạnh, nhưng rất đau. Ta cúi đầu, chỉ còn thanh âm nức nở.
" Ai kêu ngươi tới đây, Thụy Đường, ta nói cho ngươi biết. Chúng ta vừa trở lại không bao lâu, đừng để Mộng Hi phải đau khổ thêm lần nữa. Còn không, đừng nghĩ tới việc ta cấp tiền cho ngươi."
" Đối... thực xin lỗi." Nghe thanh âm chính mình khàn khàn, nguyên lai ta đã không còn sỉ diện, có thể hạ thấp bản thân như vậy.
Hung hăng đẩy ta, liền đóng cổng bước vào. Tứ chi nhất thời tê cứng, ta một thân cô đơn ở trước cửa, bên má vẫn còn đau rát, cái đánh này, tựa như chỉ có chán ghét. Hắn đối ta, chưa từng hai lần ôn nhu, lần đó, có lẽ chỉ là vô tình.
Gió lạnh thổi qua, ta nhịn không được rùng mình một cái, nguyên lai đã có cảm giác. Dùng hết khí lực bước đi, đoạn đường đêm nay, cơ hồ chỉ giành cho ta, một mảnh cô đơn cùng tịch mịch, thống khổ cùng đau đớn.
Ta đưa tay, hứng lấy những bông tuyết trắng xóa, cũng không cho ta cơ hội quan sát, đã tan thành sương, thấm vào lòng bàn tay lạnh lẽo. Nước mắt khô, dính trên mi mắt ướt át, đã không còn nữa, ta và hắn, chỉ còn người dưng.
Về đến gian phòng nhỏ, liền ngã quỵ trên giường, dòng nước ấm áp bên khóe mi, liều mạng trào ra, chỉ có căn phòng này, mới có thể khiến ta trút ra nỗi đau đớn, tiếng khóc nam nhân, chứa đựng đau khổ, tự ti, tủi thân, nguyên lai đều là của ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Ái nhân đích đại vô tình
General FictionTác giả: Nhộng Hiên Thể loại: 1x1, ngược luyến tàn tâm, anh tuấn công sửu nhược (bao gồm nhược trí) thụ, sinh tử, kết thúc viên mãn.