Chương 33: Dẫn Xà Xuất Động

4.3K 240 4
                                    

Trì Sính ngồi trên sô pha, Bình dầm nhỏ cuộn tròn người ở trong lòng hắn ngủ ngon lành.

Hắn đã sớm lấy điện thoại tắt nguồn, không muốn nghe Nhạc Duyệt cứ lải nhải lung tung, ở trong lòng hắn, tình yêu chính là tình dục cùng cảm xúc cường liệt mạnh mẽ va chạm với nhau, chuyện nhà chuyện cửa, tế thủy trường lưu (*) dùng trên người hắn cũng vô dụng, còn không cảm thấy ấm áp bằng nhìn Bình dấm nhỏ say ngủ.

(*): sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu; nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài (ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng sức người, sức của tiết kiệm thì không lúc nào thiếu); cũng có thể hiểu khác là làm một ít và kiên trì làm mãi; khe nhỏ sông dài (ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng)

Cương Tử vừa vào nhà liền nói với Trì Sính, "Ở đây không có nhiều nơi nuôi rắn, giống quý hiếm cũng chỉ có một hai con, toàn bộ đều là nuôi riêng, căn bản còn không chuẩn bị nhiều điều kiện để nuôi rắn cưng đủ loại như thế. Anh nói xem, mấy con rắn đó có phải đã bị lão gia tử xử lý hết rồi không?"

Trì Sính rất rõ ràng nói với Cương Tử: "Ông ấy không dám đâu."

"Vậy chúng ta còn tiếp tục tìm sao?"

"Tìm tiếp, mấy trường dưỡng rắn tư nhân cũng phải đi nhìn thử."

"Mấy nơi dưỡng rắn lớn như vậy còn không đủ điểu kiện, nơi tư nhân thì làm sao mà có?"

Trì Sính thản nhiên quét mắt liếc cậu ta một cái, "Thế tôi làm sao dùng mấy căn nhà trệt nuôi một đống rắn như vậy?"

Anh là có tiền a, đó là chưa kể tiền lời nữa, thử hỏi trừ anh ra, còn có ai đủ tinh lực lẫn tài lực để nuôi một đống rắn lão vừa quý vừa không có trên thị trường cơ chứ?

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Cương Tử một chữ cũng không dám nhiều lời, thành thành thật thật câm miệng.

......

Thoáng một cái đã qua hai tuần, Sở Úy đã cơ bản thăm dò được lai lịch của Trì Sính. Hai mươi tam tuổi, quan nhị đại, bố là Trì Viễn Đoan, tổng bí thư thành ủy, chánh thính cấp (*). Ngày thường rất mê dưỡng rắn, biệt danh là "Xà lão", trong số đó có một con lục mãng xà rất được hắn yêu thích, gọi là "Bình dấm nhỏ". Tình trường phong phú, nam nữ ăn tất, đối tượng kết giao là không cố định.

(*): Đây là một tên gọi của một cấp bậc trong quân đội.

"Theo ảnh chụp mà nói, người này có chòm râu rậm, từng sợi đen bóng, sống mũi cao, ánh mắt tinh nhạy, bàn tay rộng, ngón giữa dài... Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy, tính dục của hắn rất mạnh, chức năng thận cực tốt, bộ phận sinh dục cũng rất phát triển, là nam nhân thuộc hàng dũng mãnh khó gặp."

Cậu rất nghiêm túc ghi lại vào trong máy tính.

Tiểu Soái ho nhẹ một tiếng, thăm dò hỏi: "Về phương diện này, cậu có cảm tưởng gì không?"

Sở Úy dùng hai từ rất ngắn gọn trả lời vấn để của Tiểu Soái.

"Rất tốt."

Tiểu Soái bĩu môi,"Chỉ vậy thôi?"

Cậu hỏi lại,"Không thì còn gì nữa?"

Đối mặt với một thẳng nam, Tiểu Soái có chút khó mở miệng.

"... Cái này ... Nói như thế nào nhỉ? Cậu nghĩ đi, hắn là cái tên yêu đương tương đối tùy tính, hễ là ai có ý, chỉ cần có tư chất tốt, gần như ai cũng không cự tuyệt. Tôi cảm giác được cậu có thể câu dẫn anh ta, chỉ là chuyện sau khi câu dẫn anh ta thì tương đối khó làm, ý của tôi cậu có hiểu không?"

Sở Úy cậu lại lơ mơ cái hiểu cái không.

Tiểu Soái nôn nóng lấy ngón tay gõ đầu, rõ ràng nói thẳng, "Chính là nếu hai người thật sự ở cùng một chỗ, hoặc là có hy vọng ở cùng một chỗ, hắn đối với cậu đưa ra nhu cầu sinh lý, cậu cảm thấy có thể hi vọng làm chủ động, đi áp chế hắn sao?"

Nói trắng ra là cậu cảm thẩy mình có thể làm công hả?

Cậu mặt lộ vẻ sợ hãi, "Cái này khó mà nói."

"Như vậy đi." Tiểu Soái gõ gõ bàn, "Chúng ta cùng đi tìm hiểu hắn, âm mưu đã lâu, cũng nên hành động rồi."

Hai người thay đổi quần áo, kích động ra cửa.

......

Hôm nay đến phiên Trì Sính không đi làm, hắn từ sớm đã rời khỏi thành phố, cùng Cương Tử đến vùng ngoại ô điều tra những nơi dưỡng rắn.

Mưa đầu xuân còn mang theo chút đá vụn, trên đường cái đầy băng động, Cương Tử không dám lái quá nhanh. Trì Sính ngã người tựa vào phía sau xe, hơi híp mắt, nhìn không ra là ngủ hay là đang suy nghĩ thứ gì.

Có xe cản đường, Cương Tử không kiên nhẫn bóp còi.

Trì Sính hơi hé mắt tạo thành một cái hang nhỏ, xuyên qua cửa kính xe nhìn ra ngoài, phía trước có một cái dốc, một chiếc xe máy không thể đi được, chủ nhân của chiếc xe thì ở dưới gắng sức đẩy. Trời lạnh đường trơn, chiếc xe càng không ngừng trượt, mắt thấy còn hai mét nữa mới đẩy lên được, Cương Tử càng không ngừng bấm còi, người đó chỉ có thể dắt qua bên cạnh, chiếc xe đã đẩy được một quãng liền trượt xuống, công sức trước đó đều đổ biển.

Cương Tử mặc kệ hắn, vừa đi vừa tránh rời khỏi đó.

Ô tô thuận lợi lên dốc, Trì Sính hướng ra ngoài liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên bảo Cương Tử dừng xe.

Cương Tử miệng rất thành thật, không nên hỏi thì không hỏi nhiều, Trì Sính bảo cậu ta dừng thì cậu ta sẽ dừng.

Tầm mắt Trì Sính nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy cái tên Sở Úy kia, toàn thân đều ước đẫm, cánh tay để trên mui xe thấy rõ cả từng đốt xương. Hai cái đùi của cậu càng ngày càng nặng, cắn răng dùng sức đẩy, đi được vài bước liền thở hổn hển. Dừng lại nghỉ một lát, dùng trán và vai chống đỡ, phòng ngừa xe lại tụt xuống.

Đi ngang vô số chiếc xe, trời lạnh như vậy, nên không có ai tình nguyện tới giúp một tay.

Không ngờ con chim lúc nào cũng bay đến tận mặt trời cao chiếu cũng không quan tâm đến chuyện gì như Trì Sính, phần tử cực đoan lành coi việc không hại người khác chính là giúp người làm niềm vui, hôm nay lại cố tình mở xe đi xuống.

Sở Úy khóe miệng lộ ra một tia tươi cười không dễ phát hiện.

[End chương 33]

Mai ktr hóa sinh lun đó mng ơi cho nên ai thương tui vote miếng cho zen lấy hên nha 


Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ