Chương 87: Đã Lâu Không Ngủ Cùng Giường

5.8K 226 9
                                    

Nếu nói tới thông minh, thì phải tính tới Ngô Sở Úy, người ta tuyệt đối không bao giờ đuổi Bình dấm nhỏ xuống dưới giường, trực tiếp cho ăn hơn mười con chim béo. Bình dấm nhỏ no đến bụng cũng muốn nổ, ánh mắt dại ra nhìn hai người trên giường, đến động một cái cũng lười.

"Ta thao, đừng có chen lấn!" Ngô Sở Úy tức tối đẩy Trì Sính.

Vốn là một chiếc giường đơn, thêm một thân hình vạm vỡ như Trì Sính, hai người có thể nằm chung mới là lạ. Trì Sính vừa lên giường, liền đẩy Ngô Sở Úy vào bên trong, Ngô Sở Úy mặt cũng đã muốn dán lên tường, có thể không phát hỏa sao?

"Đừng có đẩy nữa được không?" Lại rống lên một tiếng.

Trì Sính có thể bị âm rống này chấn trụ sao? Tiếp tục đè ép cái bánh nhân thịt người này vào, Ngô Sở Úy không thể nhịn nỗi nữa, cuối cùng trực tiếp vùng lên, nằm thẳng lên người Trì Sính. Bạn chẳng nhìn lầm đâu, là nằm ngửa, không phải là nằm sấp. Cái ót gối lên mặt Trì Sính, mái tóc tán loạn cố tình cọ qua cọ lại cái mặt của Trì Sính. Còn tưởng là làm thế có thể giải hận nhiều bao nhiêu a, kỳ thật trong lòng người ta lại sảng khoái cực kì.

Hương dầu gội bình thường, ngửi lại rất thoải mái, Trì Sính vùi mặt vào trong tóc của Ngô Sơ Úy. Ngô Sở Úy rõ ràng là cứng người một cái, cậu còn đang chờ Trì Sính sẽ vứt cậu xuống, ai ngờ hai cánh tay của hắn ngược lại lại vòng lên trên.

"Đại bảo." Trì Sính thản nhiên .

Yết hầu Ngô Sở Úy khô khốc ừ một tiếng.

"Tôi ngày mai sẽ đi công tác với lãnh đạo, dự định khoảng bốn năm ngày nữa mới có thể về."

Ngô SOử Úy cũng không có cảm giác gì lớn, đi thì đi, anh đi rồi, tôi liền có thể được yên tĩnh vài ngày, làm mấy chuyện đứng đắn.

Trì Sính còn nói,"Nhạc Duyệt cũng đi theo giúp tôi."

Nghe nói như thế, Ngô Sở Úy rõ ràng cứng đờ ra. Tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, thậm chí dự đoán được việc này là do chính mình thúc đẩy, nhưng từ miệng Trì Sính nói ra, đột nhiên liền biến thành một loại vị khác.

Trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng, "Cũng tốt, coi như đi nghỉ phép."

Ngô Sở Úy đoán không sai, sau khi gửi đống tin nhắn kia, chuyện yêu đương của Trì Sính liền trở thành tâm bệnh của Chung Văn Ngọc. Bà trước hết đi tìm lãnh đạo của Trì Sính, hỏi chuyện an bài gần đây nhất, cố ý muốn xin cơ hội cho con trai mình đi công tác, kỳ thật chính là biến thành nghỉ phép. Sau lại tìm đến Trì Sính, quấn lấy không tha bảo hắn mang theo Nhạc Duyệt, Trì Sính không chịu, Chung Văn Ngọc liền vừa khóc vừa nháo.

Thật ra, Trì Sĩnh biết là chuyện công tác là cố tình an bài, cũng biết Chung Văn Ngọc đang lo lắng cái gì. Nhưng hắn lại không thể dự đoán được, sau lưng còn có một kẻ giật giây khác, hiện tại đang nằm trong lòng hắn, bản thân cũng đang sinh ra khó chịu.

"Đại bảo." Trì Sính kêu một tiếng.

Ngô Sở Úy từ trên người Trì Sính lăn xuống, tiếp tục nằm trên giường, lúc này Trì Sính lại ép cậu, nhưng cho dù có ép thế nào cậu cũng không lên tiếng, lại giống như một miếng dưa leo dính chặt lên tường.

Trì Sính tán tỉnh, khiêu khích, uy hiếp, cường bạo.... Mọi thứ đều tinh thông, nhưng hắn lại thiếu một món công phu duy nhất, đó chính là dỗ người. Cả đời này chưa từng dỗ ai, chưa từng nói xin lỗi, ngay cả một câu chịu thua cũng sẽ không nói.

Nhưng cố tình lại có một người chọt trúng điểm yếu của hắn.

Da mặt Ngô Sở Úy bị véo một cái mạnh, giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền đến.

"Tức giận rồi?"

Đen mặt, nhíu mày, mím môi, liếc mắt, còn nói khoác mà không biết ngượng một câu, "Rất ổn!"

Phía sau lại hỏi, "Cậu ổn như thế nào mà lại không thèm liếc nhìn tôi một cái?"

Ngô Sở Úy há miệng, hận không thể cắn rớt một mảng tường.

"Lười nhìn anh! Không muốn đối tốt với anh!"

Nói xong, cả người giống như một cái bánh rán bị đảo một cái, áo ngủ không biết đã quay được mấy vòng, chỉ còn một dây thắt lưng cột bên hông, ngực mở rộng. Tầm mắt Trì Sính nóng bỏng nhìn về chỗ này, bàn tay to lớn sờ lên, cùng là cơ ngực, nhưng Trì Sính thì kiên cường dẻo dai rắn chắc, Ngô Sở Úy lại mềm dẻo mà rất co dãn, lúc sờ cảm giác vô cùng tốt.

"Anh thôi làm mấy trò này đi." Ngô Sở Úy mạnh mẽ đẩy cổ tay Trì Sính ra.

Trì Sính chế trụ đôi môi mỏng của Ngô Sở Úy, hừ hừ nói, "Cậu làm được mấy trò này, vì sao tôi lại không thể?"

Tất cả tiếng thở dốc ồ ồ của Ngô Sở Úy đều chạy vào miệng Trì Sính.

"Trì Sính, tôi thực sự rất chán ghét anh!"

Trì Sính đem cổ tay Ngô Sở Úy đẩy lên quá đầu, đầu lưỡi từ xương quai xanh rê xuống dưới nách, khiến lông nách ướt nhẹp, lại hạ lưu dùng răng kéo ra, đầu lưỡi chui vào lỗ chân lông tàn sát bừa bãi. Ngô Sở Úy trên cổ thấy ngứa, khó chịu mắng mỏ trong tiếng thở dốc hỗn loạn, quanh quẩn bên tai thật là liêu nhân.

"Toàn thân trên dưới không có lấy một miếng thịt." Trì Sính bình luận một câu.

Khuôn mặt tuấn tú của Ngô Sở Úy ửng hồng, vừa muốn cãi chày cãi cối, miệng liền bị chặn lại.

Có lẽ là do lúc đoạn thời gian trước thiếu "yêu" nghiêm trọng, đem nay Ngô Sở Úy không biết là bị đùa đến bắn mấy lần, khi sắp ngủ khóe mắt ướt đẫm. Trì Sính biết trong lòng cậu tức tối, xoa nhẹ trán cậu nói: "Ai giận tôi cũng đều được, chỉ có cậu là không thể."

Ngô Sở Úy mơ mơ hồ hồ nói một câu, "Vì cái gì?"

Trầm mặc hồi lâu, Trì Sính mới mở miệng.

"Bởi vì chỉ có khi cậu tức giận, tôi mới trở nên sốt ruột. Tôi đã đáp ứng cậu rồi, tất nhiên liền có thể làm được."

Đáng tiếc, thời điểm Trì Sính nói ra câu này, Ngô Sở Úy đã ngủ rồi.

Đã lâu không ngủ chung giường, ôm nhau mà say giấc.

Bình dấm nhỏ nhìn một màn biểu diễn hạn chế lúc nửa đêm, lúc này cũng đã tiêu hóa xong hết, lắc lắc cái đuôi trườn từ tủ đầu giường xuống dưới, tìm một chỗ hở chen vào, đem đầu dán lên trán Ngô Sở Úy, vô thanh vô thức nhắm nghiền hai mắt.

[End chương 87]

Chuchoe tui tên zen gọi tui là zen đi ạ bik là tui đang trong thân phận một con au vô danh tiểu tốt nhưng hãy gọi tui zen để tui dui lồng xie xie mấy a chị e cô dì chú bác....... dé de dè dé dè bù xong vote đi aj~~ giờ ta đi chơi nghỉ ngơi đây mai lại bù típ há

Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ