Nguỵ Châu nằm lăn lộn trên giường, tay ôm chặt cứng con mèo bông to lớn mà anh vừa mua tặng cậu cách đây không lâu. Cảm giác rạo rực vẫn còn có thể cảm nhận rõ mồn một làm đầu óc cứ miên man nghĩ về chuyện đêm qua, lúc anh và cậu cùng nhau ân ái tận hưởng khoái lạc quên hẳn tất cả những thứ đang gánh nặng trên vai. Khuôn mặt bất giác đỏ bừng, Nguỵ Châu khẽ mỉm cười rúc đầu vào con mèo bông để che đi hai ông mặt trời bé con mặc dù hiện tại trong phòng không có ai.
- Mắc cỡ quá!! - Nguỵ Châu đập đập tay lên người con cá mà miệng toe toét cười, cậu thích sự ấm áp, ngọt ngào xuất phát từ anh, thật không hiểu rõ lý do, chỉ biết mình thích những lúc anh ôm cậu vào lòng mà thỏ thẻ những lời yêu thương.
Nhưng rồi chợt nhớ ra cái gì đó, nụ cười trên môi cậu dần tắt hẳn, ánh mắt thoáng lên một chút buồn man mác, cảm giác như đang sống trong ảo tưởng về một thứ xa hoa mà không thể với tới được. - " Những lời đó chỉ dành cho Lạc tỷ thôi! Đối với mình là hoàn toàn giả dối! " - Khuôn mặt cậu xụ xuống, tay chuyển sang bứt bứt con mèo bông. - " Sao mà mình ngốc quá vậy nè, Hứa Nguỵ Châu cả đời thông minh thế mà lại để cho anh đè ra một cách dễ dàng mà còn có sự đồng thuận nữa cơ à. Hức ~ thân phụ mà biết được thì..." - Nghĩ đến đây, đôi mắt cậu chợt mở lên tròn xoe - " THÂN PHỤ? Tiêu rồi! Nếu thân phụ mà biết mình để cho hắn thịt sạch sẽ, gọn gàng như vậy thì sẽ giết mình chết mất. Tuyệt đối phải giữ bí mật chuyện này, làm xong việc rồi về Mỹ càng sớm càng tốt ah! " - Mím môi, gật đầu tự cho là đúng, cậu ngồi bật dậy, khập khiễng bước nhanh lại bàn làm việc của anh, hạ bộ vẫn còn khá đau.
" Rốt cuộc mật khẩu là gì đây? " - Nguỵ Châu nhíu mày suy nghĩ, hai tay cậu chống lên bên má một cách mệt mỏi. Nhưng rồi lại nảy ra một sáng kiến gì đó, cậu mỉm cười tinh nghịch. Mở màn hình desktop lên, vẫn là tấm hình trước mà cậu cài đặt, anh vẫn chưa thay đổi. Hí hửng copy nó lại, cậu chuyển sang máy mình làm ảnh nền, nhưng dòng chữ " Châu Châu yêu chú " được đổi thành " Cảnh Du yêu Châu Châu ". - Mỉm cười nhìn thành quả của mình lần nữa, đây chính là cái sáng kiến của đại thiên tài Hứa Nguỵ Châu - " Như vậy mới đúng nè ! " - Có lẽ thân phụ đã sai lầm khi giao nhiệm vụ trọng đại cho một cậu nhóc ham chơi như cậu rồi.
" Cốc cốc cốc " - Tiếng gõ cửa chợt vang lên khiến Nguỵ Châu khẽ giật mình. Vội vàng dẹp ngay cái lap của anh về vị trí cũ, cậu lấy lại vẻ thản nhiên thường ngày.
- Mời vào!
"Cạch" - cánh cửa phòng lập tức được mở ra.
- Là chị à? - Nguỵ Châu bĩu môi khi nhìn thấy người bước vào là Từ Anh, cậu tỏ vẻ chán nản quay lại với cái lap của mình.
- Sao cậu lại ở đây? Bigboss đâu? - Cô tròn mắt nhìn khắp phòng tìm kiếm anh.
- Anh ấy có việc phải đi rồi, bộ chị không biết sao?
- À, hôm nay Bigboss phải đến Liêu Ninh làm việc mà mình quên mất! - Từ Anh nhíu mày lẩm bẩm rồi lại nhìn cậu, hai hàng chân mày chau lại khó chịu. - Nhưng sao cậu lại ở trong phòng của Bigboss?
Ngước mắt nhìn cô bằng đôi mắt không mấy thiện cảm, Nguỵ Châu chợt nghĩ ra trò nghịch ngợm để chọc tức cô:
- Châu Châu ở cùng phòng với ANH CẢNH DU YÊU CỦA CHÂU CHÂU thì có gì lạ sao? - Cậu cố tình nhấn mạnh mấy chữ trọng tâm của câu nói, đôi môi cong lên thành một nụ cười khiêu khích.
![](https://img.wattpad.com/cover/80102725-288-k237796.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Fanfic DuChâu ] Bao giờ có yêu nhau?
أدب الهواة[ Tóm tắt ] Tận dụng gương mặt giống với người chị quá cố, Nguỵ Châu tiếp cận với Cảnh Du - một ông trùm khét tiếng của thế giới ngầm, cũng là người cậu cho là kẻ đã sát hại chị mình. Nhưng khi đã đạt được mục tiêu, Nguỵ Châu lại phát hiện Cảnh Du k...