Chương 64
Las Vegas, xa hoa đồi trụy, nguy nga lộng lẫy, dùng từ nào để hình dung đều không quá mức, nơi này tràn đầy tiền mặt, châu báu, chi phiếu, đồ cổ.
Nhưng cho dù có giàu có xa hoa, cũng chỉ như tiệm cầm đồ bên cạnh trung tâm giải trí, tại đây, cũng vẫn còn tồn tại những góc tối đủ loại.
Đương nhiên, quán trọ Lâm Dược ở hiện tại không tính là âm u, nhưng cũng cách ánh sáng một đoạn. Một phòng lớn, mười chiếc giường đơn, một chiếc ba mươi đô la, đặc biệt chuẩn bị cho con bạc sa sút.
Tới đây trọ, bình thường đều là con bạc sắp bước vào đường cùng lại không cam lòng từ bỏ, bọn họ không biết đã trải qua bao nhiêu ngày trong sòng bài, sau đó, khi đã sắp tới cực hạn, thì sẽ tới đây trọ một đêm, sau đó, thì lại như phát điên lao về sòng bài.
Loại người này, bình thường là da xám xịt hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt luôn có loại hưng phấn bệnh hoạn.
Trong những người này, Lâm Dược là người trắng trắng nõn nõn, vẻ mặt còn có chút ngượng ngùng của thanh niên phương đông, quả thật giống như con dê lọt vào bầy sói, sau khi y ở được một tuần, ngay cả bà chủ quán trọ cũng không nhịn được nói: "Tuyết, cậu thật sự không thích hợp sống ở đây."
Đối với cái chữ "Dược" của Lâm Dược, bà chủ phát âm thế nào cũng không chuẩn, cuối cùng dùng "Tuyết" thay thế.
"À, cô Susan thân yêu, tôi cảm thấy ở đây rất tốt, giường đơn sạch sẽ, còn có chỗ tắm rửa, tôi đã rất thỏa mãn rồi."
"Cậu hoàn toàn có thể tới khách sạn thanh niên."
"Nhưng nó cách sòng bài quá xa, đối với tôi thì không thuận tiện."
Lời này lập tức làm cả một đống người giật mình ngã ngữa, bà chủ Susan thì gần như thét lên: "Tuyết, cậu cũng tới đánh bài sao, thật không thể tin nổi, cậu nhìn những người xung quanh mình đi, nên tránh xa cờ bạc! Tránh xa cờ bạc!"
Cô nói thế lập tức khiến rất nhiều người bất mãn, một người đầu trọc thô giọng nói: "Hê, Susan, cô đang đuổi chúng tôi sao?"
"Ít chen mồm vào đi, Peter, đám người xấu các cậu thì không tính, tôi không thể nhìn Tuyết cũng trở thành các cậu! Nghe tôi đi, người TQ, lập tức thu dọn hành lý về nước đi, cậu tới đây cũng một tuần rồi, những gì nên thấy cũng đã thấy, nên chơi cũng đã chơi, hiện tại, là lúc đi rồi. Nơi này rất tốt, rất kích thích, nhưng cuộc sống tương lai của cậu vẫn còn dài."
"Chuyện này, tôi vẫn chưa thể đi ngay, nếu không tôi sẽ tổn thất lớn."
"Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ vậy, thế là sẽ biến thành như thế, về đi! Lập tức đi khỏi đây!"
Lần này không có người phản bác nữa, đúng, tất cả mọi người đều nghĩ thế, thua mười đô, không cam tâm, muốn lấy lại, kết quả lại thua hai mươi, bốn mươi, tám mươi, sau đó, thì thua sạch cả đời mình vào đó.
"Susan thân yêu, tôi đã đóng mười một ngàn đô la, nếu hiện tại tôi đi về, thì cái gì cũng không còn nữa."
"Cậu báo danh tham gia WSP rồi?"
"Đúng."
Trầm mặc vài giây, sau đó là tiếng cười ầm ĩ, tên đầu trọc vừa rồi còn vừa cười vừa la: "Mau tới xem mau tới xem, ở đây lập tức sẽ có người đoạt được vòng tay!"
Câu này lập tức được phụ họa: "Peter, nói rất hay, vì câu này tao mời mày một ly!"
"Cao thủ! Cao thủ!"
...
Ngay cả Susan cũng cười theo, Lâm Dược không hiểu sờ cằm: "Rất buồn cười sao?"
Susan vỗ vai y: "Không buồn cười, mỗi người đều có mơ ước như thế, nhưng nó chỉ là mơ ước, đúng, mấy năm nay có vài người đoạt vòng tay đều khá trẻ tuổi, nhưng chúng ta đều biết, đó chẳng qua là mánh bịp bợm của đài truyền hình, năm ngoái, năm trước, năm trước nữa, trừ lần lộ mặt đó ra, bọn họ còn có động tác nào đâu? Không có, cao thủ vẫn là những người đó."
"Susan, cô nói vậy là không đúng, có thể lấy được vòng tay một lần là được rồi, tiền thưởng năm ngoái tôi nhớ là ba mươi tám triệu sáu trăm bảy mươi ngàn, năm nay nghe nói càng cao. Người TQ, cố lên, hơn mười triệu đô la đang vẫy tay với cậu đó!"
Đầu trọc lớn tiếng nói, tuy là cỗ vũ, nhưng giọng điệu đó, nghe thế nào cũng thấy giống chế nhạo.
Đây quả thật cũng là chế nhạo.
Đúng, WSP rất thu hút, mỗi năm đều có người từ mọi nơi tới tham gia, còn có vô số người tới tham quan.
Nhưng, đối với những con bạc bọn họ thì, nó chỉ giống như một show biểu diễn.
Đa số mọi người, chỉ cần đóng một số phí ngất ngưỡng, cảm thụ chút không khí. Cuộc đấu năm ngàn người, có lúc, thậm chí có thể lên tới mười ngàn, hai mươi ngàn, mà có thể chân chính cầm tiền thì có bao nhiêu người?
Năm mươi người hàng đầu!
Cũng có nghĩa là chỉ khi vào được năm mươi hạng đầu, mới có thể không lỗ vốn, cho dù là năm ngàn đối năm mươi, thì cũng là tỷ lệ một phần trăm, thậm chí không bằng đi cược bàn xoay!
Trình độ?
À, rất nhiều người đều cho rằng mình có trình độ, nhưng, có thể đấu tới cuối cùng, luôn luôn là những cao thủ và những tản khách của sòng bài lớn, người bình thường... đương nhiên cũng có, nhưng thực sự quá ít.
Mà nếu muốn lấy thêm vòng tay, thì phải vào mười hạng đầu.
Đương nhiên, mỗi năm luôn có một hai người bình thường vào được số hạng này, nhưng, đó chẳng qua là mồi câu, hấp dẫn càng nhiều người bình thường năm tới có thể tới báo danh.
Nếu có tiền, thì trả số tiền phí đó coi như chơi trò chơi, nhưng Lâm Dược, đã nghèo tới mức phải trọ ở quán trọ thế này, còn vọng tưởng muốn vòng tay, quán quân?
Dùng cách nói của đầu trọc là: "Còn không bằng đi chơi máy chơi bài, như vậy có hy vọng hơn!"
Nhưng bất kể có bao nhiêu người không xem trọng, trận đấu hôm đó, Lâm Dược vẫn lục ra được một bộ âu phục đã lâu không mặc, thắt thêm cà vạt, đánh bóng giày da.
Bộ đồ này, là năm đó Trương Trí Công chuẩn bị cho y, tuy đã qua hai năm, nhưng là nhãn hiệu thế giới, chất lượng có thể bảo đảm, huống hồ bộ đồ này, trong hai năm vừa rồi y cũng rất ít có cơ hội mặc, vì vậy vẫn giữ được độ mới tám phần.
Vì thế, khi y mặc âu phục xuất hiện trong đại sảnh, lập tức kinh ngạc tất cả mọi người, đầu trọc_ người vừa giao du trong sòng bài, vừa dùng tiền bồi thường lao động trả phí trọ, bình thường thích đùa với y cũng không nói nên lời.
Y đi tới trước mặt bà chủ, mỉm cười rướn người qua: "Susan thân yêu, hôm nay tôi phải đi tham gia thi đấu, có thể chúc phúc cho tôi một chút không?"
Mặt Susan lập tức đỏ lên, cô ấp úng nói: "Chúc phúc, chúc phúc gì..."
Ánh mắt Lâm Dược đảo một vòng trên mặt cô, sau đó rút cây bút nguyên tử cô vừa dùng ra khỏi tay cô: "Cái này đi, tôi tin đây sẽ là cây bút may mắn của tôi."
Bút nguyên tử giá rẻ kẹp ở cổ áo âu phục, Lâm Dược bước ra. Mà y vừa đi, trong phòng lập tức vang lên tiếng huýt sáo, còn có người gọi tên Susan. Chẳng qua lần này đầu trọc Peter không la hét, có người hỏi, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Tao cảm thấy cậu ta rất quen, tụi bây có ấn tượng không?"
"Mau, mau xem tivi! Nói không chừng thằng nhóc đó sẽ xuất hiện!"
Tivi vẫn luôn mở, tuy trong số bọn họ đa số đều khinh thường không thèm xem WSP, nhưng chuyện lớn một năm một lần, bọn họ cũng không chịu bỏ qua. Nhưng vẫn chưa tới giờ phát sóng, thi đấu phải tới chín giờ mới bắt đầu, đợi tới chín giờ, bọn họ cũng không thể tìm được Lâm Dược.
Lần này người tham gia đấu nhiều hơn năm trước, phía quan chức thông báo là ba mươi sáu ngàn năm trăm người, một bàn mười người thì cần tới hơn ba ngàn bàn, lần này cử hành ở trung tâm giải trí JA, tạm thời phải làm trống hai nhà ăn mới miễn cưỡng đặt được tất cả các bàn.
Nhiều bàn như thế, đa phần ống kính đều quay về phía các cao thủ.
Đúng, cho dù là cao thủ, nếu tới tham gia cuộc đấu này, cũng phải bắt đầu từ đầu. Cái này cũng là lý do tại sao rất nhiều người đều từng lấy được vòng tay, nhưng lại không phải mỗi người từng lấy được vòng tay đều có thể trở thành cao thủ.
Lấy được một vòng tay, đương nhiên, vận may và kỹ thuật của bạn đều không tồi, nhưng, bạn có thể lấy được hai cái sao? Không nói điều thứ hai, bạn có thể lần thứ hai vào được năm mươi hạng đầu sao?
Cao thủ có thể, gần như mỗi cao thủ đều từng lấy được từ hai vòng tay trở lên, hơn nữa ít nhất có bốn lần vào được năm mươi hạng đầu.
Đến hiện tại, được công nhận là cao thủ chỉ có bốn mươi ba người, trước mắt còn hoạt động trên cái bàn này thì cũng có ba mươi chín người, mà lần này có ba mươi người tham gia WSP, vì thế máy quay phần nhiều là tập trung ở những bàn của họ.
Ba mươi cao thủ, rồi giới thiệu đối thủ của họ, thời gian cũng tới, vì thế, tuy Susan tập trung tinh thần để xem, cũng không thể tìm được Lâm Dược.
Đợi tới chiều, một vài bàn đã bị dọn xuống.
Khác với mạt chược, poker Texas, khi chơi thật thì rất nhanh. Người tại hiện trường, mỗi người đều có số chip một ngàn đô la, thua hết rời bàn.
Tuy mỗi bàn đều chỉ có cược mù 10/20 đô la, nhưng lại có thể cược all, vì thế, rất có thể chỉ cần một ván, đã thua sạch rồi.
Mà ở đây, trừ thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, rời khỏi bàn cũng đại biểu nhận thua. Nếu một bàn ít đi năm người, vậy thì bàn này sẽ bị dọn ra, mà người trên bàn đó sẽ phân tới những bàn khác.
Đợi tới chiều, đám người Susan cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Dược, đương nhiên không phải là do Lâm Dược có biểu hiện đột xuất gì, mà là, y đã bị phân lên bàn có cao thủ.
"Ngựa hoang Jones, haizz, cậu bạn nhỏ của chúng ta lần này sắp gặp xui rồi!"
Đầu trọc cất giọng kỳ cục nói, câu này lập tức dẫn tới sự tấn công bút nguyên tử của Susan, nhưng cô cũng không nói gì.
Đúng, bị phân lên bàn có cao thủ vốn đã xui xẻo rồi, mà gặp phải Jones, thì không phải là xui xẻo bình thường.
Jones được gọi là Ngựa hoang, nhưng nếu nói về mặt hình tượng, hắn vẫn còn cách ngựa hoang một khoảng khá xa.
Vì lại có người mới gia nhập vào bàn của hắn, camera đặc biệt đặc tả, trên tivi hiển thị một gương mặt có thể dùng tinh xảo để hình dung.
Làn da bóng màu lúa mạch, con mắt màu xanh, sóng mũi rất thẳng, môi mỏng, còn mang theo chút màu hồng, dưới khóe môi bên phải có đeo một chiếc nhẫn kim cương, lấp lánh phát sáng theo từng động tác, lời nói của hắn.
Con mắt hẹp dài, chân mày rất đậm, mái tóc xoăn dài tới vai. Chiếc áo hắn mặc, không thể nói là trang phục Đường hay là áo bào dài màu trắng kiểu Nhật, nhưng trên áo lại dùng đường chỉ thêu màu vàng đen đan xen tạo thành từng đóa hoa lớn.
Hắn ăn mặc như thế, dùng cách nói của một phóng viên chính là: "Mỗi lần thấy Jones, tôi đều cho rằng cậu ta thích hợp làm model của giới thời trang hơn."
Jones là tân tú mới xuất hiện tám năm trước, hắn lần đầu tiên đã lấy được vòng tay, nhưng lúc đó không có ai để ý tới hắn, vì khích thích, vì mánh khóe, mỗi năm đều sẽ có một hai người may mắn như thế. Nhưng vào năm thứ hai, Jones lại lần nữa lọt vào năm mươi hạng đầu. Năm thứ ba, hắn lấy được thứ hạng hai mươi sáu, năm thứ tư, hắn lấy được vòng tay thứ hai.
Đến lúc này, hắn mới chân chính lọt vào mắt mọi người, mà từ đó về sau, mỗi năm hắn đều có thể lọt vào năm mươi hạng đầu.
Mà năm ngoái, hắn cuối cùng cũng được kết nạp, trở thành cao thủ.
Kỹ thuật của hắn không cần nói, nhưng làm người thì vẫn luôn có một chút vấn đề. Đương nhiên, tính cách của rất nhiều cao thủ đều rất cổ quái, nhưng rất ít ai sẽ như ngựa hoang đứt dây cương giống hắn.
Trong mấy vụ ồn ào, chúng ta có thể gặp người này. Trong việc mâu thuẫn ồn tới tận cục cảnh sát, cũng ta cũng có thể gặp người này, trong các nơi đua xe, cá ngựa luôn luôn có bóng dáng người này, thậm chí hắn còn đích thân xuống đấu bò.
À, nước Mỹ tự do phát đạt, bất kể bạn muốn làm gì, đừng cản trở việc của người khác là được, bạn là cao thủ, có tiền, muốn loạn giao muốn làm gì cũng có thể, nhưng bạn nhất định phải làm ồn tới cả thế giới đều biết sao?
Với Jones thì dường như là phải, giống như sợ bị người ta quên mất, vị "cao thủ tinh xảo nhất" này mỗi năm đều phải tạo ra một hai tin tức mang tính bùng nổ.
Mà trên bàn bài, vị này càng khắc nghiệt sắc bén, đối với người bình thường, những cao thủ khác đều rất có phong độ, cho dù thắng sạch đối thủ, cũng sẽ biểu hiện rất phong độ, ít nhất cũng sẽ hờ hững. Chỉ có vị này, đừng nói hờ hững, bất kể người có chút trình độ hay là chim non trong chim non, gặp phải hắn, đều có thể bị hắn chế nhạo tới mức hận không thể đào một cái lỗ để tự chôn.
Lâm Dược là thanh niên phương đông ngượng ngùng, dịu hòa như thế, gặp phải vị này, cũng khó trách người của toàn quán trọ đều ai thán cho y.
Quả nhiên, Lâm Dược vừa ngồi xuống, Jones đã nhắm ống pháo vào y: "Người phương đông?"
"Phải."
"Tôi ghét nhất là người phương đông, dơ bẩn hạ lưu bỉ ổi vô sỉ, nhìn thấy mấy người thì đã khiến tôi nghĩ tới cứt chó!"
Lâm Dược ngẩng đầu nhìn hắn, Jones cao ngạo liếc y một cái.
"Cậu thật đáng thương." Lâm Dược mở miệng, dáng vẻ đồng tình sâu sắc, "Không ngờ lại có quá khứ bi thảm như thế, cái này thật sự là không may, có lẽ cậu nên lập tức rời khỏi cái bàn này mà đến nhà thờ cầu nguyện, ừm, không biết Las Vegas có nhà thờ không, nếu không được thì cậu có thể đến chùa, cái này thì tôi có thể dẫn đường cho cậu, tại phố người Hoa của chúng tôi, trong nhà của rất nhiều người đều thờ cúng Bồ tát, cũng không cần phải chuẩn bị gì, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc sạch sẽ chút, thì có thể lễ phật rồi."
"Người TQ chúng tôi lòng dạ rộng rãi, phật của chúng tôi cũng vĩ đại từ bi, tin tôi đi, ngài ấy tuyệt đối sẽ không vì cậu là người phương tây mà khinh bỉ cậu, hành động vô văn hóa hạ lưu dơ bẩn này ở chỗ chúng tôi tuyệt đối không có. Cậu nên đi bái lạy Bồ tát vài lần, năm sau lại tới, tôi tin rằng vận may của cậu sẽ tốt hơn một chút."
Nói tới đây, y còn gật đầu thật mạnh: "Tin tôi đi, bái lạy Bồ tát rồi, sau này cậu sẽ không dẫm phải cứt chó nữa, cho dù thỉnh thoảng có dẫm phải, ít nhất cũng không thường xuyên, cho dù là thường xuyên, cũng tuyệt đối sẽ không sinh ra suy nghĩ ngông cuồng nữa, cho dù có suy nghĩ ngông cuồng, cũng tuyệt đối sẽ không phát triển theo hướng bệnh tâm thần, cho dù có thật phát triển theo hướng đó, cũng tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm tính mạng, cho dù thật sự không may qua đời, ừm, không cần bi thương, Bồ tát của chúng tôi sẽ mở đường luân hồi cho cậu, đợi kiếp sau, tôi có thể bảo đảm, cậu nhiều nhất sẽ biến thành chó, chứ tuyệt đối sẽ không biến thành cứt chó."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] Lá bài cuối cùng - Trương Đỉnh Đỉnh
AksiĐÃ XIN PHÉP Độ dài: 100 chương + 10 phiên ngoại (P/S: Từ đoạn này trở đi là bê nguyên từ trong Blogspot đó nhé.) Tài sản của Huyết Phong Blogspot Link: https://huyetphong.blogspot.com/p/blog-page_97.html?showComment=1467548460131 Tác giả: Trương Đỉ...