chương 24

4.1K 125 1
                                    

Chương 24: Cuộc Dã Ngoại

Thời gian cứ như vậy mà nhanh chóng trôi qua, 3 tháng sau ngày chúng tôi chính thức hẹn hò, bản thân tôi bắt đầu phát hiện ra một điều, muốn bảo trì vị trí đứng thứ nhất toàn trường vốn đã không còn dễ dàng như trước a

~Nghe đến đây, chắc mọi người đều nghĩ rằng trong thời gian qua do tôi chỉ mải mê lo yêu đương cho nên đã bỏ quên việc học tập đúng không? Nguyên nhân thật sự chính là năm nay vốn đã là năm cuối cấp của chúng tôi tại khối sơ trung bộ, vì vậy càng ngày lại càng có nhiều môn học hơn. Ngẫm lại nếu như muốn tiếp tục giữ vững thành tích như hiện tại tôi quả thật không thể làm gì khác hơn là đành phải cố gắng và nỗ lực gấp bội.

Còn tên nhóc thiếu thước kia thì sao? Mặc dù hiện tại chúng tôi ai nấy cũng đều rất bận rộn vì việc học tập, nhưng hắn mỗi ngày vẫn rất đúng giờ mà đứng chờ tôi ở trước ngõ, mặt khác cũng ngẫu nhiên sờ sờ mặt của tôi, ngẫu nhiên ôm tôi một cái, ngẫu nhiên… Cuộc sống của cả hai chúng tôi lúc bấy giờ có thể nói là tràn ngập màu hồng nga!

Có đôi lần tôi từng tò mò hỏi hắn, “Vì sao cậu lại thích tớ? Thích tớ ở điểm nào?”

Mỗi khi tôi đề cập đến vấn đề này hắn chẳng những không có trả lời mà còn giương bộ mặt than đen xì xì kia nhìn tôi một cách vô cùng kỳ quái.

Tên nhóc chết tiệt kia, cậu thật sự không đáng yêu một chút nào nga.

… Đối với cậu việc thỏa mãn nội tâm non nớt của một cô gái trẻ liền thống khổ như vậy ư?

——————————–

Ngay khi đại hội tổng kết học kỳ II vừa mới kết thúc, vì muốn động viên tinh thần cho các học sinh ban 1 đã rất cố gắng học tập trong suốt một năm qua, cho nên thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi đã quyết định trích toàn bộ số tiền thưởng năm nay của chính mình để tổ chức một cuộc dã ngoại 2 ngày 1 đêm tại bờ biển!

Vào ngày khởi hành, lớp chúng tôi xếp thành hai hàng, một hàng bao gồm mười người hưng trí bừng bừng chuẩn bị hướng về phía bờ biển mà xuất phát, ngoài ra đi theo bên cạnh còn có vị hai thầy cô giáo phụ trách về vấn đề an toàn, điều đáng tiếc nhất chính là thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi do sáng sớm hôm ngày ấy có việc bận đột xuất vì vậy không thể làm gì khác hơn làđành phải ngậm ngùi mà quay trở về.

Sau khi đã trải qua hơn 3 giờ sốc nảy cực kỳ vất vả, chiếc ôtô của lớp chúng tôi rốt cuộc cũng đã đến nơi.

Thế nhưng vừa mới bước chân xuống xe, cảnh tượng đầu tiên đập vào trong mắt liền khiến ọi người không khỏi đen mặt.

Thầy chủ nhiệm à, thật không ngờ rằng thầy lại là một người keo kiệt đến như vậy nga.

Địa điểm của cuộc dã ngoại lần này vốn không phải là một bãi biển tràn đầy nắng vàng và cát trắng như mọi người vẫn hằng mong đợi mà ngược lại chính là một cái vịnh nhỏ có thể nói vô cùng hẻo lánh và hoang vắng, chẳng những xung quanh không có lấy một cành cây ngọn cỏ nào, thêm vào đó nước biển lại vừa đen ngầu vừa sâu thẳm, chỉ cần liếc mắt nhìn sơ qua cũng đủ biết không có loài tôm cá nào có thể sống nổi dưới đó rồi…

Thay đổi vận mệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ