Chương 17 : Rời nhà!
Vân Tịch Dạ tỉnh táo lại, trong tròng mắt một mảnh bi thương, thì ra tất cả chỉ là lừa dối !
Một cỗ không hiểu tức giận sinh ra từ đáy lòng chậm rãi lan tràn cả cơ thể, lại dần dần lui bước. Cô đây là đang tức giận cái gì? Mặc dù hai người đã đính hôn, nhưng đó là ý của hai vị lão gia, cô cũng chẳng tỏ rõ thái độ gì! Người ta dựa vào cái gì mà vì cô giữ thân chứ? Vân Tịch Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười trào phúng, mình đây là tin tưởng quá sâu sao?
Thế nhưng vì sao?
Vì sao trong lòng thấy đau?
Vì sao nhớ tới lúc anh giúp cô tránh được nắm đấm của Lục Tử Hạo, lại có cảm giác an toàn?
Vì sao nhớ tới ngày đó tại hồ nhỏ hắn ôm chặt cô trong vòng tay, trái tim sẽ nhảy lên không quy luật?
Vì sao nhớ tới lúc ở lễ thượng thọ của ông, lúc anh vì cô cẩn thận từng li từng tí đeo nhẫn vào tay cô, anh lại khẩn trương, sợ hãi đến mức mồ hôi ướt hết lễ phục, cô lại cảm thấy rất ngọt ngào?
Vì sao? Tất cả là vì sao?
"ha. . . ." Vân Tịch Dạ tự giễu cười cười, thì ra lúc cô đi vào trong lớp học lúc nhìn thấy anh cũng đã động tâm rồi! Chỉ là nhanh quá không hiểu được mà thôi.
Vân Tịch Dạ bây giờ không phải không thừa nhận chính mình thật vô lí, lại còn có chút coi trọng xử nam.
Đúng vậy, cô không thể tiếp nhận! Cô không biết đối mặt An Vũ Hàm như thế nào, chỉ cần nhớ tới anh có thể từng có bạn gái, từng có người yêu. Trong lòng cô bất chợt có một cảm giác không nói thành lời được! Đột nhiên Vân Tịch Dạ cầm lấy ba lô, chìa khóa xe cùng kính râm trên bàn, mặt lạnh lẽo kéo cửa phòng ngủ ra.
An Vũ Hàm hiện tại không hề biết sắp xảy ra mưa to gió lớn, còn chìm đắm ở trong chiếc hôn nồng ấm vừa rồi một mình cười trộm. Hừ tiếp tục làm món ăn nhanh một chút, đem bát cháo nóng hổi ngon lành đặt trên mặt bàn, vui rạo rực, tính toán định đi đập cửa phòng ngủ, liền thấy cánh cửa được mở ra từ bên trong, Vân Tịch Dạ cầm theo ba lô, chìa khóa xe, cũng không liếc mắt nhìn An Vũ Hàm một cái, lướt qua anh đeo kính râm lên, khuôn mặt lạnh lẽo đi ra khỏi cửa.
An Vũ Hàm nhìn khuôn mặt u ám của Vân Tịch Dạ tâm trạng vui vẻ vừa rồi cũng biến mất, nhất thời không hiểu gì, mới vừa rồi cô còn rất thoải mái, thế nào vào phòng ngủ một chút, khi đi ra liền tràn ngập hơi thở lạnh lẽo như vậy. Vừa muốn mở miệng liền thấy cô lướt qua anh đi tới phía cửa chính, vươn tay muốn kéo cô lại cũng hụt, chỉ có thể chống mắt nhìn Vân Tịch Dạ bước ra khỏi cửa. Nhìn cánh cửa đóng lại An Vũ Hàm đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng có một dự cảm không tốt chậm rãi khuếch tán ra! Nhìn bóng lưng Vân Tịch Dạ biến mất sau cánh cửa, An Vũ Hàm đột nhiên có một loại cảm giác cô rồi sẽ không trở về nữa?
"Leng keng. . . Leng keng. . . Leng keng. . ."
Gần đây Lý Kính tương đối bận rộn, đều là không có thời gian ra ăn chơi, tối hôm qua bận đến ba giờ sáng, xong việc liền lên giường bây giờ mới hơn tám giờ một chút. Mà lúc này tiếng chuông cửa lại như bùa đòi mạng không ngừng vang lên, phá tan dự định ngủ nướng sáng nay, làm cho Lý Kính vô cùng bực bội.
![](https://img.wattpad.com/cover/1023845-288-k109586.jpg)