Vào một ngày u u ám ám, cô bạn thân thiết đã "tiện tay" xô tôi xuống lầu, tôi bị sảy thai.
Trước khi cơn đau quằn quại khiến tôi chùn xuống và ngất đi thì tôi đã kịp nhìn thấy nụ cười nửa miệng của cậu ấy.
Vui vẻ lắm sao?
Không ngờ đây lại là một cách để giải quyết những vấn đề hiện có. Mặc dù con tôi đã trở thành một vật hi sinh tội nghiệp, đáng thương cho trò chơi này rồi.
Tôi vừa tỉnh dậy trong căn phòng trắng toát của bệnh viện. Ở dưới bụng cũng không thấy nặng nề, nó đã nhẹ tênh, tựa hồ không còn chút cảm giác gì nữa.
- Khốn nạn! Tại sao chị lại để cho chuyện này xảy ra? - Hạo Ân sấn tới bóp cổ tôi, vẻ mặt hệt như là muốn ăn cả thế giới.
- Tôi không có. - Và tôi chỉ tay về phía Phiến Mộc đang đứng ở đằng kia - Chính cậu ấy mới là thủ phạm.
Hạo Ân chợt buông lỏng hai tay, hướng tầm nhìn về phía cửa. Lúc này, ánh mắt của cậu phức tạp ra sao, tôi cũng không thể nhìn thấy. Có lẽ là đang rất giận dữ rồi.
"Bốp!" - Nhưng không, Hạo Ân lại quay sang, tát tôi một cái đau đến điếng người - Tự mình gây ra còn đổ lỗi cho người khác?
- Cậu... - Tôi bật khóc, nỗi đau mất con chưa nguôi ngoai, bây giờ lại thêm cái tiếng là giết con nữa đấy.
Hạo Ân để vài người ở lại chăm sóc cho tôi, còn cậu thì ngang nhiên khoác tay Phiến Mộc ra về.
Tôi bật cười, hai từ "khốn nạn" lẽ ra phải để cho tôi nói thì đúng hơn, nhỉ?
Bây giờ sự ràng buộc giữa tôi và Hạo Ân cũng chẳng còn. Tôi có nên vui mừng rồi không?
Đau quá, vì sao con lại bỏ mẹ mà đi nhỉ? Có phải là do con đã sớm cảm nhận được sự tạm bợ, hờ hững giữa ba và mẹ hay không? Con không muốn phải chứng kiến điều đó à?
Tôi yêu con mình lắm, nhưng có lẽ đây mới là cách tốt nhất để vãn hồi mọi chuyện. Đứa nhỏ xứng đáng có được một cuộc đời tốt hơn.
Nếu thực sự là có kiếp sau, tôi rất hi vọng đến điều này. Con tôi, không hề mất đi. Chỉ là nó muốn hóa thân vào một cuộc sống mới.
Và tôi, cũng có thể thoát khỏi Hạo Ân được rồi.
Có lẽ tôi sẽ đi, về Tần Khanh chẳng hạn. Mặc dù sẽ là một mình, sẽ lại cô đơn, nhưng tôi lại muốn điều đó.
Tham lam, tranh giành, quyền lực, tất cả không phải là sở thích của tôi. Tôi chỉ muốn được bình yên, sống trong một cuộc đời bình thường như bao người khác.
Sau khi sức khỏe đã ổn định lại một chút, tôi trở về Lâm gia. Vốn dĩ là muốn thu dọn đồ đạc để rời đi. Nào ngờ đâu, Hạo Ân lại để cho tôi nghe được một câu chuyện nào đó:
- Giúp tôi thu thập tất cả thông tin về các phi vụ làm ăn của Mark Jr.
- ...
- Cho tôi một cố vấn, tôi muốn hỏi cách để làm một người trở nên thân bại danh liệt, không còn lại một chút gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mị Luyến - Hành Trình Từ Bảo Mẫu Đến Chồng Ngoan (FULL) - [San Ni]
RomanceMột câu chuyện tiếp theo sau tập truyện dài Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên. Nói về con gái cưng của Đệ nhất Thiếu gia nhà họ Tần - Tần San Ni cùng với anh chàng vệ sĩ thân cận kiêm luôn chức vụ bảo mẫu cao cấp của mình từ cái thời vừa chập chững biết đi, b...