Nghìn năm

1.2K 21 0
                                    

Búng tay một cái đã mấy ngàn năm.

Phật viết: Hết thảy chúng sinh bắt đầu từ không có,

vì có ân ái tham dục, nên có luân hồi

1. Khởi

Ngàn năm lại trôi qua, chàng rẽ nước mà tới. Khói bụi mịt mờ dáng dấp, mặt nước vẫn không xao động.

Sào trúc chống nhẹ xuống, thuyền cập bờ, thanh y đẹp đẽ, ánh mắt ấm áp vẫn như xưa, nhìn ta, nở nụ cười nhàn nhạt.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi".

Ta ngẩng đầu nhìn về phía xa, giữa mặt nước và bầu trời là sắc núi mênh mông và kỳ lạ, nhuốm màu xanh gần như trắng.

Hít một hơi sâu, lại buồn rầu than rằng: "Đúng thế, Mục Túc Tử, ta lại thua kiếp này rồi".

Chiếc thuyền dài và hẹp lướt đi trên mặt nước như lá liễu. Và sương mỏng bụi nhạt đó đã xóa tan kiếp này, mở ra kiếp sau. Ngồi trên mũi thuyền, mặt nước gợn sóng lăn tăn, từng lớp từng lớp, dần hóa thành bóng một người, ẩn khuất giữa khoảng cách của phù sinh. Sau đó, bóng người nhạt dần, hiện lên chiếc bóng lộng lẫy của ta, mái tóc đen như mun, làn da trắng như tuyết, ngay cả đầu ngón tay cũng ánh lên màu hồng phấn sáng bóng, kiếp này xinh đẹp như vậy, khi ta vận trang sức lộng lẫy xuất hiện giữa triều đường, văn võ bá quan thay đổi sắc mặt, còn chàng, chàng ngồi trên ngai vàng, ánh mắt kinh ngạc, hồn bay phách lạc.

"Vương Tường(*) tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

(*) Vương Tường: Tức Vương Chiêu Quân, một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc được tuyển vào cung khoảng sau năm 40 TCN, nhưng không chịu đút lót họa sĩ Mao Diên Thọ nên bị vẽ chân dung xấu, do đó không được Hán Nguyên Đế triệu kiến. Sau này, Vương Tường được chọn đi cống Hồ, lần đầu tiên được gặp hoàng đế cũng là lúc nàng phải đi tiến cống. Trong lòng hoàng đế thương tiếc muôn vàn.

Kiếm tìm ngàn năm, cứ ngỡ rằng đời này được như ước nguyện, nhưng chỉ được nhìn trong vội vã. Nếu sớm biết thế này, hà cớ gì ta phải lựa chọn khuynh quốc tuyệt sắc làm chi.

Trong một ngàn năm qua, chàng là Hán Vương Lưu Thích(*), ta là mỹ nhân Chiêu Quân. Lần đầu gặp gỡ trong Kim Điện cũngà lần vĩnh biệt, hữu duyên vô phận đành đến đây thôi, còn gì đáng nói nữa đâu.

(*) Lưu Thích: Tức Hán Nguyên Đế.

Mỉm cười xa xôi, thở dài bất lực.

"Mục Túc Tử, tại sao vạn vật đều muốn trở thành thần?"

Chàng nhướng mày, trầm tư, tiếng cây sào khua nước vang lên trong trẻo. Ta lại hỏi: "Mục Túc Tử, tại sao chàng lại chèo thuyền trong Bích U Đàm?"

"Thần chở cho thế nhân, còn ta chở cho thần".

Câu nói của chàng khiến ta bật cười, bĩu môi: "Mục Túc Tử, ta không phải thần. Chí ít bây giờ không phải". Nói tới đây, tiếng cười ngưng bặt. Đúng thế, ta vẫn không phải là thần... Mỗi một ngàn năm vượt qua Bích Đàm này, đều vì muốn thành thần, tiếc thay mỗi một ngàn năm đều thiếu một chút là thành công.

Tuyển Tập Truyện Ngắn, Đoản Văn SENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ