"Cái gì !?" Viên Phi Phi kinh hãi, "Đến cả lưỡi cũng không có !?"
Tên ăn mày con đó mấp máy môi, đáp: "Là ta nghe nói thôi."
Viên Phi Phi: "Ngươi nghe ai nói vậy."
Ăn mày con: "Bệnh Hủi."Viên Phi Phi biết cái tên Bệnh Hủi này, hôm đầu tiên Mã Bán Tiên cùng nàng tới thành Kỳ Thuỷ đã gặp qua hắn, Mã Bán Tiên nói với nàng, đây gọi là thăm chuột thổ địa.
"Bé Phi, ngươi phải biết, trong mỗi toà thành đều có những góc khuất tối tăm, những góc như thế chôn giấu vô số sự dơ bẩn, cũng chôn giấu vô số bí mật. Người như hai ông cháu chúng ta, muốn tiếp tục lăn lộn, thì nên kiếm những góc như thế chui vô."
Khi đó Viên Phi Phi đang tập trung toàn bộ tinh thần vào việc ăn quả dại, chỉ gật đầu đại cho qua.Nơi bọn họ gặp Bệnh Hủi là tại một gò mả gần ngoại thành, mùi nơi đó thì khỏi bàn, Viên Phi Phi nhìn Bệnh Hủi — hắn đích thực không phụ cái tên của mình, toàn thân chi chít ung nhọt mưng mủ, căn bản mặt mũi hắn ra sao không thể nhìn rõ được.
Bệnh Hủi chú ý đến ánh mắt của Viên Phi Phi, hắn ngoái đầu, một đôi mắt sưng húp nhìn chằm chằm Viên Phi Phi.
Răng của Bệnh Hủi rất to, nhưng không có cái nào mọc ngay ngắn, men răng vừa đen vừa vàng, hắn còn hay vô thức liếm liếm.
Viên Phi Phi bặm môi.
Tiếng của Bệnh Hủi rất thấp, cũng rất khàn, hắn nhìn Viên Phi Phi, hỏi: "Cô dâu nhỏ, ngươi có sợ ta không?"
Viên Phi Phi: "Dâu gì mà dâu!"
Bệnh Hủi cười khùng khục một tiếng, đưa tay định chạm vào nàng, Mã Bán Tiên ngăn hắn lại, quay qua bảo Viên Phi Phi: "Bé Phi, ngươi tránh đi chỗ khác trước đi."
Viên Phi Phi nghe lời, ra chỗ khác chơi.
Sau đó Mã Bán Tiên và Bệnh Hủi nói những gì nàng cũng không biết.Viên Phi Phi nghĩ một chút, nói với ăn mày con: "Còn biết gì nữa, nói nhiều chút cho ta nghe."
Ăn mày con ngồi xổm dưới đất, hai tay dơ bẩn giữ cái bát mẻ, nói: "Ta biết không nhiều, đại ca Bệnh Hủi mồm kín như bưng, bữa đó uống quá chén mới nói một chút chuyện trong thành với bọn nhỏ như ta ."
Viên Phi Phi: "Khi ấy hắn nói gì nữa?"
Ăn mày con liếc nàng một cái: "Không nhớ rõ."
Viên Phi Phi nóng nảy: "Sao lại không nhớ rõ được!"
Ăn mày con ngồi xổm dưới đất lì mặt ra: "Không nhớ rõ thì là không nhớ rõ thôi."
Viên Phi Phi trừng hắn một chặp, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi trách ta khi nãy đánh ngươi đúng không?"
Ăn mày con hừ một tiếng.
Viên Phi Phi nắm cổ tay hắn, kéo hắn đứng lên, "Ngươi đi theo ta."
"Làm gì đó làm gì đó!" Ăn mày con bị nàng tự dưng lôi kéo, chân ngồi không vững xuýt nữa té quỳ xuống, Viên Phi Phi dùng thêm sức lôi hắn lên, kéo hắn theo nàng, "Ngươi đi theo ta! Nhanh lên!"Dưới ánh nhìn chăm chú của đám ăn mày còn lại, ăn mày con bị Viên Phi Phi lôi kéo đến một góc khác, Viên Phi Phi ngoái đầu nhìn một cái, phát hiện mấy ăn mày kia không nhìn thấy gì nữa, mới buông tay ra.
Ăn mày con giận dữ nói: "Ngươi làm cái gì đó!"
Viên Phi Phi cúi đầu, lén lút lấy từ trong người ra một thứ, giấu trong tay. Nàng ngẩng đầu hỏi ăn mày con: "Ngươi kêu sao?"
Ăn mày con chau mày, nói: "Kêu sao là sao."
Viên Phi Phi: "Ngu! Hỏi ngươi tên gọi là gì."
Ăn mày con: "Bọn ta làm gì có tên."
Viên Phi Phi bĩu môi, hỏi: "Vậy bọn chúng kêu ngươi sao?"
Ăn mày con: "À, Tám Chó"
"Tám Chó?" Viên Phi Phi trợn tròn mắt, "Tên gì quái lạ vậy."
Tám Chó bĩu môi, "Vốn là kêu bừa mà."
Viên Phi Phi gật gù, lấy đồ trong tay đưa đến trước mặt Tám Chó. Tám Chó nhìn kỹ, đó là một cái kẹo hình châu chấu.
"Ối?" Mắt Tám Chó sáng lên hẳn.
Viên Phi Phi đắc ý dụ: "Muốn không? Kẹo của Điền Tố Phường đấy, ngửi xem thơm không."
Nàng cố ý đem kẹo quơ qua quơ lại trước mắt Tám Chó, Tám Chó sấn tới một chút, Viên Phi Phi lại rút kẹo về.
BẠN ĐANG ĐỌC
Người Ở Nơi Tịch Lặng
Lãng mạn"Trương Bình! Ta gọi ông, Trương Bình!" ------------------------------- Nguyên tác: 寂静深处有人家 nguyên văn: Mái nhà sâu trong yên vắng Tác giả: Twentine Người dịch: idlehouse hình bìa: Tâm Tít Tắp tổng số chương: 60 HE Truyện được dịch với sự đồng ý c...