Chương 49 - Lật Bài Đi Thôi!

2.7K 125 17
                                    


Sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Trương Bình đã mở mắt ra.
Giây phút hắn vừa mở mắt, hắn nhìn phía bên phải một cái, Bùi Vân đã không còn ở đó.
Trương Bình lại nhắm mắt, nặng nề hít sâu vài hơi, sau đó ngồi dậy. Bên trái, Viên Phi Phi vẫn đang say giấc nồng.

Trương Bình day day mi tâm. Đêm qua tâm sự chất chồng, hắn nhập mộng quá muộn, nếu không người bên cạnh mà dậy, hắn làm sao lại không hay biết.
Ngồi một hồi, Trương Bình xuống giường. Viên Phi Phi chép chép miệng, quay đầu, ngủ say như chết.

Trương Bình mặc xong quần áo ở trong phòng, đẩy cửa phòng mở ra.
Ngoài sân, Bùi Vân đã mặc quần áo chỉnh tề, khoanh tay đứng bên gốc cây cổ thụ trong sân nhìn khe nứt của vỏ cây ngây người.
Trương Bình trở tay đóng kỹ cửa phòng.
Tiếng đóng cửa khe khẽ khiến cho Bùi Vân xoay thân lại. Hắn ta nhìn Trương Bình, thản nhiên mỉm cười, nói:
"Bình thúc, xin chào."
Trương Bình gật gật đầu với hắn ta.
Bùi Vân nghỉ ngơi qua một đêm, thần sắc đã khá hơn tối hôm qua một chút, tuy vậy trông vẫn còn tiều tuỵ. Trương Bình nhìn hắn ta, da dẻ của thiếu niên vốn đã trắng trẻo, mà Bùi Vân lại còn mặc một bộ quần áo trắng phau, đứng trong sương sớm, mông lung mờ ảo, khiến cho người ta có cảm giác không chân thực.
Trương Bình không hiểu sao lại cảm thấy một chút hoảng hốt.
Hắn đang còn mịt mờ hoang mang, thì Bùi Vân đã bước tới.
"Bình thúc, sao vậy."
Trương Bình hoàn hồn, nhìn hắn ta lắc lắc đầu.
Bùi Vân nói: "Đêm qua nghỉ ngơi tốt không ạ."
Trương Bình gật đầu.
Bùi Vân nói: "Cháu đã quấy rầy rồi."
Trương Bình lắc đầu.
Hắn nói chuyện với Bùi Vân cơ bản gồm có lắc đầu và gật đầu, nhiều lắm là thêm một cái xua tay.
Cách ra hiệu của Trương Bình, Bùi Vân xem không hiểu, hắn lại lười chạy vào phòng lấy giấy bút ra viết chữ, đành đứng nghe Bùi Vân nhỏ nhẹ nói chuyện, tán gẫu câu được câu mất.

"Phi Phi ngủ thật say."
Trương Bình hơi sửng sốt, quay qua ngó, nhưng mà Bùi Vân đang nhìn ra sân.
"Nàng rất dễ ngủ." Bùi Vân lại nói. Hắn ta nghĩ đến chuyện Viên Phi Phi ở nhà mình trước đây, nằm trên giường, chỉ một chốc đã ngủ rồi. Nhớ đến vẻ mặt của Viên Phi Phi khi ngủ, Bùi Vân không khỏi mỉm cười, nói: "Tuy nhiên, nàng ngủ được, không có nghĩa là trong lòng nàng nhẹ nhàng."
Bùi Vân ngắm gốc cổ thụ trong sân, lẳng lặng nói: "Nàng không phải là không có tâm sự, chỉ là, tâm sự của nàng không giống với của người khác, những tâm sự đó không đả thương được nàng, đương nhiên nàng sẽ dễ ngủ."
Trương Bình đứng yên một chỗ, nghe Bùi Vân nói chuyện.
"Có đôi khi, cháu thật hâm mộ nàng." Bùi Vân nói.
Câu này, gật đầu cũng không xong, lắc đầu cũng không được, cho nên Trương Bình không có phản ứng gì.
Bùi Vân quay qua, nhìn Trương Bình, nói: "Có lẽ chính vì tính khi của nàng như vậy, cho nên mới làm cho cháu từ bé đã động lòng."
Hai bàn tay rũ bên người Trương Bình bỗng nhiên khẽ run lên nhưng khó nhận ra.
Cũng không biết Bùi Vân có thấy hay không, đôi mắt của hắn đen thăm thẳm, ngó mặt Trương Bình.
"Bình thúc, Bùi Vân có một câu muốn nói, mãi chưa nói với ông."
Ánh mắt của Trương Bình bình tĩnh sâu lắng, lặng lẽ nhìn Bùi Vân.
Bùi Vân chợt cười với hắn, nói: "Bình thúc, cám ơn ông."

Trương Bình sửng sốt. Hắn không nghĩ là Bùi Vân sẽ nói với hắn lời cảm ơn.
Vẻ đăm chiêu trong mắt của hắn, Bùi Vân đều trông thấy, Bùi Vân lại nhếch mép, nói: "Cám ơn ông đã nuôi nấng Viên Phi Phi lớn lên, ta biết thân thế của nàng phức tạp, Bình thúc đã thu nhận nàng ấy, nuôi dưỡng nàng, quả thực là lòng dạ Bồ Tát."
Trương Bình bất động, ánh mắt của hắn nhìn xoáy vào trong đáy mắt của Bùi Vân.

Người Ở Nơi Tịch LặngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ