Chương 9 - Loli Nhìn Trộm !

3.3K 144 7
                                    


Viên Phi Phi đi về phía nhà mình, ban đầu nàng tính để dành bánh giấm lại, về nhà ăn cùng Trương Bình. Thế nhưng dọc đường về, mùi hương bánh giấm cứ bay qua bay lại ngay trước mũi, Viên Phi Phi nhịn rồi nhịn, rốt cuộc nhịn hết nổi.
"Ta chỉ ăn một miếng, chỉ một miếng......."
Viên Phi Phi đưa lưỡi liếm liếm, đưa bánh lên miệng cắn một miếng.
Sau đó lại cắn miếng thứ hai.
......

Miệng nàng có nhỏ hơn đi nữa, chỉ một chiếc bánh giấm cũng không ngăn được nàng ba lần bảy lượt cắn nuốt, một chốc sau, nàng đã ăn nguyên cái bách sạch không còn một mẩu.
Viên Phi Phi: "......"
Quên đi, lần sau sẽ chọi thêm vài cái đem về.

Viên Phi Phi về đến đầu ngõ, từ rất xa đã nghe được tiếng luyện sắt.
Những hôm trước, Trương Bình toàn đi mài sắt, còn chưa chân chính luyện sắt bằng búa, Viên Phi Phi chưa có dịp nghe qua âm thanh ngân vang như thế này.
Nàng đứng trước nhà gõ cổng.

Tiếng luyện sắt trong sân ngừng lại.
Không lâu sau, cổng mở ra.
Trương Bình đứng trong sân, Viên Phi Phi tròn mắt nhìn hắn với ánh mắt đầy mới lạ. Trương Bình mặc rất ít, nhưng lại hoàn toàn không làm người ta có cảm giác rét lạnh, trên người hắn thậm chí phả ra hơi nóng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Trương Bình nghinh đón Viên Phi Phi vào trong sân, lấy tay quẹt đi mồ hôi trên mặt.
Viên Phi Phi nhìn hai cánh tay trần của hắn, khi làm động tác gì sẽ gồng lên những đường cong mạnh mẽ vững chắc. Viên Phi Phi quan sát rất kỹ, đến cả những đường gân nổi lên do vận sức luyện sắt mà thành, nàng cũng nhìn rõ rành rành.

"Ông, ông chủ......."
Trương Bình đã từng nhờ Hồng Anh chuyển lời đến Viên Phi Phi, bảo đừng kêu hắn là ông chủ, nhưng Viên Phi Phi kêu rất thuận miệng, hắn cũng đành chìu theo ý nàng.
Hắn vỗ vỗ vai Viên Phi Phi, chỉ chỉ vào nhà, làm động tác múc cơm ăn, Viên Phi Phi nói: "Ông bảo ta đi ăn cơm?"
Trương Bình gật đầu, sau đó hắn xoay người đi đến phòng luyện sắt.
Tuy bụng không đói chút nào, nhưng Viên Phi Phi vẫn về phòng ăn một chút thức ăn.
Đang lúc nàng ăn, bên ngoài lại vọng tiếng luyện sắt giòn giã, Viên Phi Phi khá tò mò, nàng buông chén đũa, rón rén lẻn ra sân, vén màn che của phòng luyện sắt nhìn xem.

Lần này nàng đã học khôn từ đợt trước, động tĩnh rất khẽ khàng, hơi thở cũng nén lại.
Trong phòng luyện sắt có chỗ dài khoảng hơn một trượng, Viên Phi Phi cảm nhận được một luồng hơi nóng hầm hập phát ra từ nơi ấy, trộn lẫn với mùi sắt rất nồng đậm, hun cho mắt Viên Phi Phi mở cũng khó mở nổi.
Nàng gắng chịu đựng một chốc, sau đó nhìn vào trong.

Trương Bình lưng đưa về phía nàng, đứng trước lò rèn, xoay một cây búa lớn, từng nhát từng nhát đập xuống sắt nóng.

Cánh tay hắn xoay vòng, làm cho từng cơ bắp lồi lõm trên lưng hắn cũng chấn động theo mỗi nhát nện xuống.
Mồ hôi rẽ nhánh theo rãnh, từng chuỗi từng chuỗi chảy xuôi.
Viên Phi Phi nhìn đến có phần ngây ngốc.

Mỗi lần Trương Bình xoay búa lên, rồi dện búa xuống, thời gian làm từng động tác gần như đồng đều, lực độ động tác cũng không khác nhau mấy, khiến cho âm thanh đập sắt vốn chói tai không hiểu sao lại có một âm luật vô hình, làm cho người xem dần dần chìm đắm.

Người Ở Nơi Tịch LặngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ