Hy Triệt bắt đầu đi lại được. Cột sống của cậu không còn đau nhiều nữa, cậu cố gắng tập đi cho lưng thẳng. Nhỡ bị gù thì thật sự không thể nhìn nổi!
Không khí ở bệnh viện rất khó chịu. Khắp nơi đều là mùi thuốc sát trùng, thuốc kháng sinh khiến cậu muốn ói. May là vẫn còn một khoảng vườn phía sau bệnh viện trồng đầy hoa cỏ thơm ngát, cậu vừa phát hiện liền chạy ra hít thở nhằm thanh lọc hô hấp. Một đóa hướng dương nhỏ, gầy guộc, đứng lẻ loi hấp dẫn cậu hơn cả những khóm hồng kiêu sa. Cậu thì thầm:
- Cưng giống anh. Cô đơn, chỉ có một mình. Nhưng mà anh bây giờ đã có bạn bè rồi, còn có một hoàng tử rất đẹp trai. Anh sẽ tìm cho cưng thêm nhiều bạn nữa nhé!
Phải nhớ bảo Lệ Húc mua hoa hướng dương đến đây mới được.
Những cánh hoa mềm mại rung lên xúc cảm nơi đầu ngón tay. Hy Triệt thoải mái nhắm mắt hưởng thụ.
- Hy Triệt! Kim Hy Triệt!
Giọng nói quen thuộc vang bên tai. Gấp gáp, vội vã, và hoảng sợ.
Hàn Canh đứng đó, cúi gập người thở hồng hộc như vừa chạy khắp bệnh viện. Những giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuống theo đường quai hàm, gương mặt còn nguyên vẻ sợ hãi. Hình bóng Hy Triệt thu vào tầm mắt khiến anh dịu đi hẳn.
Nhưng những cảm xúc đó không tồn tại quá 10 giây.
- Tại sao lại đi lung tung?
Anh nghiêm mặt hỏi cậu như tra xét.
- Em chỉ ra ngoài hít thở không khí.
Cậu thờ ơ trả lời. Không ngạc nhiên, không háo hức, không yêu thương, không đau khổ. Chẳng có gì ngoài hai chữ bình thường. Anh chợt nhận ra mình hụt hẫng bao nhiêu, mà niềm kiêu hãnh và sự lạnh lùng của mình vẫn che khuất.
- Lệ Húc không thấy cậu đâu thì sẽ làm loạn lên mất.
- Từ bao giờ anh lại lo cho cả Lệ Húc thế? - Hy Triệt cười khẩy - Cậu ấy đã có anh Chung Vân lo rồi.
- Ý cậu là gì?
Thái độ của Hy Triệt anh không lường được.
Cậu đến gần anh, nhìn sâu vào mắt, gằn từng chữ.
- Anh là của em.
Rồi bá đạo bắt lấy môi anh.
Hàn Canh kinh ngạc nhìn gương mặt Hy Triệt dính sát vào mình, hai chóp mũi còn chạm nhau. Quan trọng nhất là đôi môi dây dưa không tách rời. Hy Triệt hôn mải miết, cậu cố gắng nhấn chìm anh vào nụ hôn say đắm. Môi cậu mềm mại, ấm áp, thơm ngọt, mùi vị quen thuộc đã bao lâu nay anh nhớ nhung. Chẳng cần tốn sức, anh hoàn toàn bị đốt cháy.
Mạnh mẽ ôm siết vòng eo Hy Triệt như tuyên bố chủ quyền, anh chiếm lại thế thượng phong, cuồng nhiệt đem cậu hòa vào làm một. Nụ hôn của anh vẫn thế, bá đạo, cuồng dã, nhưng đầy yêu thương. Hy Triệt thỏa mãn hồi đáp lại. Mấy tháng trời cậu mới được hạnh phúc như thế này...
Cậu lả đi trong vòng tay anh, ánh mắt mơ màng, môi vì hôn kịch liệt mà sưng lên thật quyến rũ. Anh nheo mắt.
- Muốn làm gì vậy?
- Ít nhất em cũng biết anh chỉ toàn là nói dối.
Anh đem cậu đẩy ra. Cậu nhìn anh trân trối, lúc này mới giống Hy Triệt bình thường.
- Nói dối cũng được. Anh với em, không thể. Yêu em đến mấy thì cũng vậy thôi.
Anh thở dài.
- Đúng là vì lo cho em nên mới đến đây, yêu em nên mới hôn em đến mất kiểm soát. Nhưng chuyện của chúng ta, ít nhất cho đến hiện tại anh không có cách nào. Vẫn là chia tay thì tốt hơn.
Cậu cười nhạt.
- Nãy giờ em cố gắng cũng không đổi lại được một chút yêu thương của anh sao?
Vẻ mất mát đến bi thương của cậu khiến anh đau nhói.
- Đừng làm loạn nữa. Hy Triệt, em ngoan ngoãn an phận đi. Em chỉ đang tự rước thêm đau thương thôi. Mà anh, anh cũng chẳng sung sướng hơn em.
- Ok. Biết rồi.
Cậu lướt nhanh qua anh, ngoan ngoãn trở về phòng bệnh. Anh tê dại khi thấy nước long lanh nơi đáy mắt.
Anh không bao giờ muốn em rơi lệ.
- Không cần xuất hiện trước mặt em nữa. Anh muốn chia tay thì phải để em quên anh chứ. Cứ như vậy, chúng ta còn dây dưa lâu! Trả lại anh khăn mùi xoa.
Cười lạnh, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh. Thoáng chốc Hàn Canh run rẩy.
- Được. Nghỉ ngơi cho tốt.
Anh nói rồi bước vội. Hy Triệt đau đớn nhìn theo, tay đặt lên ngực trái.
Thì ra không phải cứ yêu nhau là sẽ ở bên nhau.
Cảm ơn anh vì đã rời đi, để em biết trái tim rồi cũng sẽ khuyết, tình yêu rồi cũng sẽ thôi vẹn tròn...

BẠN ĐANG ĐỌC
HanChul - One More Chance
أدب الهواةKim Hy Triệt đôi lúc tự hỏi, liệu có phải kiếp trước cậu gây tội quá nhiều khiến kiếp này mình không ngóc đầu lên được ? Cậu, có thể nói là đứa trẻ bất hạnh. Người duy nhất còn bên cậu là mẹ. Từ nhỏ hỏi ba ở đâu, mẹ nói, ba đi đến một nơi rất xa rồi...