Hôm nay là ngày cưới của Hy Triệt.
Nhà thờ ngày thường đông đúc nhưng hôm nay vắng teo. Chỉ có đoàn khách 4 người của Hy Triệt, thêm Lee Teuk nữa là 5. Gần đến giờ lành mới có thêm một anh chàng vô cùng đẹp trai nam tính đến làm linh mục, Hàn Canh nhận ra đó là thiếu gia nhà họ Choi nổi tiếng giàu có và quyền lực - Choi Si Won. Anh ta đẹp trai, lịch thiệp, mang hơi thở của người đàn ông trưởng thành, khiến anh sinh ra một tia cảnh giác.
- Xin chào, tôi là Choi Si Won, bạn của Hee Chullie.
Lee Teuk khinh bỉ:
- Chullie nói cậu chỉ là một con ngựa thích đeo bám!
- Yah yah Teukie! Cậu không an ủi tôi thì thôi, không thấy tôi đang buồn phiền lắm à?
- Xin hỏi Choi đại thiếu gia có gì buồn phiền?
- Nữ thần của tôi xuất giá, tôi lại còn bị gọi đến làm linh mục! Các cậu độc ác nó vừa!
- Chullie mà biết cậu gọi cậu ấy là nữ thần, hôm nay cậu không toàn mạng rời khỏi đây!
- Khỏi. Tôi nghe thấy rồi.
Hy Triệt bước ra như một vị thần, mặc lễ phục màu đỏ. Đúng ra phải mặc vest trắng, nhưng cậu là ai? Rella Kim tùy hứng không ai cản được! Mái tóc đỏ mượt mà hôm nay được buộc cao lên, dù vậy cũng chẳng khiến cậu nam tính hơn chút nào. Giống như một cô người mẫu nổi loạn.
- Chullie...
Si Won mếu máo, bị người đẹp một phát đá bốp vào lưng.
- Choi Si Mã cậu mau lăn ra kia cho tôi! Còn dám gọi tôi là nữ thần, tôi liền đem cậu đi nấu cao!
- Đừng kết hôn được không??
Anh ta khóc rống ôm chân cậu, thực sự là quá biến thái! Mọi người không nhịn được xanh mặt buồn nôn, rõ ràng chỉ mới 5 phút trước còn là một chàng công tử hào hoa lịch thiệp!
Hàn Canh tâm trí đã muốn vứt xuống nơi nào, đau khổ nhìn người thương lấy vợ mà gặp phải tình huống này cũng không khỏi sôi máu.
Kỳ cục, tại sao lại độc chiếm thế? Cậu thuộc về người khác đến nơi rồi, anh vẫn chỉ có thể đứng đây làm khách chúc cậu hạnh phúc. Và phải cố gắng hết sức để đè nén ý nghĩ cướp cậu khỏi lễ đường.
- Teukie, đến giờ lành rồi.
Si Won buồn thảm nhắc Lee Teuk, cậu gật đầu rồi đi vào phòng cô dâu. Có thể Hàn Canh nhìn nhầm - ánh mắt cậu ta giống như đi đưa tang hơn là dắt em gái đến với hạnh phúc. Nhưng Anh Vân lại bấu chặt lấy anh, nói nhỏ:
- Teukie... Teukie không bình thường.
Si Won, Hy Triệt nghiêm túc đứng vào vị trí. Anh ta bảo cậu:
- Tôi hy vọng cô ấy sẽ chiếu cố cậu thật tốt.
- Tôi không chiếu cố cô ấy thì thôi, mong gì?
Cậu hào phóng ném cho anh ta ánh mắt khinh bỉ.
- Cô dâu đến rồi!
Jung Hwa nắm tay Lee Teuk bước vào. Hôm nay cô đặc biệt xinh đẹp, váy cưới trắng muốt tựa thiên thần không cánh, nụ cười rạng rỡ cùng gò má ửng hồng. Hy Triệt nhìn thấy cô, cũng mỉm cười dịu dàng, đôi mắt lạnh lẽo ôn nhu như gió xuân. Những bước chân chậm rãi, một, hai, ba,...
Cô đến với cậu rồi.
Lee Teuk đặt tay em gái vào tay Hy Triệt, bật khóc.
- Chúc hai người hạnh phúc.
- Anh vợ, em sẽ chăm sóc tốt cho Hwa Hwa.
Hàn Canh cảm thấy, hình như tim anh vỡ ra rồi.
Ngay khi Hy Triệt dắt Jung Hwa bước lên bục, cô gái thoạt nhìn khỏe mạnh bỗng ngã gục vào lòng cậu. Hy Triệt bàng hoàng, cô ấy... cô ấy đang xuất huyết rất nặng!
Lớp phấn thật dày khiến cậu không chút để ý. Máu chảy ra từ mũi, từ miệng Jung Hwa nhuốm đỏ cả chiếc váy cưới, biến nó thành thứ màu tang thương. Cả hội trường nhốn nháo, chạy đến vây xung quanh cô dâu chú rể.
- Hwa Hwa!
Nhìn Lee Teuk ôm mặt khóc lớn trong lồng ngực Anh Vân, cậu trắng bệch.
- Teukie, thế này là sao?
- Chullie, nhìn em...
Cô đưa bàn tay dính máu vuốt má cậu.
- Hwa Hwa...
- Xin lỗi anh, em... không gượng được. Em nói dối anh là còn ba tháng nữa, nhưng mà... em thật sự phải đi rồi... không thể cùng anh hoàn thành lễ cưới...
- Không được! Hwa Hwa! Anh đưa em đến bệnh viện! Chúng ta hoãn lại đám cưới...
- Không kịp... Chullie! Em... hết thời gian rồi... xin lỗi, xin lỗi...
Một ngụm máu lớn lại phun ra, bắn cả lên làn da tuyết trắng của Hy Triệt. Cô thở hổn hển.
- Trả lại tự do cho anh... kỳ thực mà nói... với anh em cũng chỉ là em gái của bạn thân thôi, phải không?
Dứt lời, cô gái tắt thở. Hy Triệt bần thần đem cô ôm trong ngực, đôi mắt lần nữa trở thành đường hầm tối om vô cảm. Lee Teuk vùng ra khỏi cái ôm của Anh Vân, chạy lại ôm xác em gái, gào khóc.
- Tại sao lại nói dối tôi? Teuk, tôi có thể cưới cô ấy sớm hơn cơ mà! Sao lại nói dối... Nhẫn cưới? Nhẫn cưới đâu! Hoàn thành nốt nghi thức đi! Cô ấy muốn làm vợ tôi!
- Xin lỗi, Chullie... Con bé... vứt nhẫn đi rồi...
Cậu ngã ngửa người ra phía sau.
- Đến cuối cùng em cũng không cho anh ràng buộc. Anh còn có ai đây hả? Park Jung Hwa?
Lẩm bẩm như người mất trí, cậu vùng dậy chạy trốn khỏi sự thật đau lòng, chạy trốn khỏi lễ đường nhuộm đỏ máu. Hàn Canh dứt khỏi cơn bàng hoàng, vội vã đuổi theo cậu. Nhác thấy Si Won có ý định chạy theo, Chung Vân cắn răng ngăn anh ta lại, rít lên giận dữ:
- Để cậu ấy yên!

BẠN ĐANG ĐỌC
HanChul - One More Chance
FanfictionKim Hy Triệt đôi lúc tự hỏi, liệu có phải kiếp trước cậu gây tội quá nhiều khiến kiếp này mình không ngóc đầu lên được ? Cậu, có thể nói là đứa trẻ bất hạnh. Người duy nhất còn bên cậu là mẹ. Từ nhỏ hỏi ba ở đâu, mẹ nói, ba đi đến một nơi rất xa rồi...