Hàn Canh lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời vẫn tối đen, có lẽ chưa đến 5 giờ sáng. Tiếng mưa rơi lộp độp trên lá vang vọng trong không gian.
Đã 7 năm anh luôn thức dậy vào thời điểm này. 7 năm giấc ngủ không tròn chỉ toàn là mộng mị. 7 năm mong ngóng Hy Triệt trở về dẫu biết chẳng nên hy vọng.
Cậu ra đi trong một đêm mưa, khi anh còn đang say ngủ, chắc mẩm hạnh phúc đã hoàn toàn thuộc về mình. Buổi sớm thức dậy, ánh nắng lung linh cùng gió mát tràn vào phòng thật tươi sáng. Nhưng bên cạnh anh chẳng còn ai. Hy Triệt đã bỏ đi từ lúc nào. Tủ quần áo trống rỗng, vật dụng cá nhân không để lại một thứ. Dường như cậu chỉ là một giấc mộng, đã trôi xa về miền kí ức sâu thẳm khi anh tỉnh giấc, như giọt nước mưa tan biến khi nắng về.
Anh vĩnh viễn không quên mình đã hoảng loạn đến mất kiểm soát, điên cuồng gọi cho cậu rồi nghe giọng nói máy móc của tổng đài. Điên cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm với đôi chân trần khiến nó sưng vù, ứa máu. Vật vờ trở về nhà, hình bóng người yêu vẫn không xuất hiện. Vớ lấy một chiếc gối còn thơm mùi tóc cậu, anh ôm ghì nó vào lòng và nhận ra có một lỗ hổng rách toác nơi ngực trái. Sự ngột ngạt trống rỗng tràn khắp cơ thể khiến anh bật khóc. Đó là cảm nhận của Hy Triệt khi anh bỏ rơi cậu.
Sau đó là bao nhiêu đêm trăn trở trên chiếc giường lạnh lẽo không hơi ấm. Ngày ấy Hy Triệt bị bỏ rơi, cậu vẫn hay kêu lạnh. Cái lạnh từ sâu thẳm con tim thét gào. Anh chưa từng cảm nhận chân thực đến thế, co quắp trong tấm chăn dày và thổn thức gọi tên cậu. Cậu đang ở đâu? Bao nhiêu năm qua đi sao vẫn không trở về? Anh cần cậu để tiếp tục cuộc sống, cậu biết không?
Anh vận dụng hết quan hệ cùng tài lực Hàn gia để tìm cậu mà không thấy. Tiếp quản Hàn thị, công việc dồn dập kéo anh vào guồng, anh chẳng còn thời gian tìm kiếm, nhưng nỗi đau mất đi Hy Triệt vẫn còn nguyên như ngày đầu. Nó gặm nhấm hết trái tim vụn vỡ, trả lại con người đầy thương tích vì yêu.Có phải em đã quên hết tất cả, quên quãng thời gian chúng ta có nhau
Có phải em cũng đã quên những hạnh phúc, quên đi cái gọi là tình yêu
Con đường từng cùng em bước đi giờ chỉ còn mình anh
Anh không thể tin được
Tất cả đau đớn này là sự lừa dối
Anh từng nghĩ khoảnh khắc đó sẽ là vĩnh cửu
Cảm xúc này chỉ mình anh hứng chịu thôi sao?Liệu qua 7 năm, cậu vẫn còn yêu anh chứ? Cậu vẫn là Kim Hy Triệt mong manh yếu đuối cần anh bảo vệ, hay đã vượt qua và sống yên ổn mà không cần có anh.
- Đội trưởng !
Anh Vân cười rạng rỡ đập vai Hàn Canh. Con người này dù có già đầu cũng vẫn là gấu chồn bạo lực, nói thô hơn là cục súc nhưng rất giàu tình cảm, luôn hết mình vì những người thân yêu. Chẳng ai ngờ kẻ võ biền, ưa nắm đấm này lại có thể trở thành anh phó giám đốc dưới quyền Hàn Canh.
- Tối nay ghé club đi, em có tin vui muốn thông báo, sẽ khao anh em một chầu!
- Ok.
Chung Vân và Lệ Húc đã trở thành cặp đôi nhạc sĩ - ca sĩ nổi tiếng trực thuộc công ty giải trí của Hàn thị, dẫu vậy họ luôn dành thời gian cho Hàn Canh bất kể lúc nào. Sau cú sốc Hy Triệt ra đi, họ nhường nhịn chiều chuộng anh hơn hẳn. Có lẽ Hàn Canh lạnh lùng, khô khan, nghiêm nghị và đôi lúc tàn nhẫn khiến họ lo lắng.
Khi anh đến club đã thấy ba người kia đợi sẵn. Chung Vân dĩ nhiên ôm Lệ Húc trong lòng, còn Anh Vân bình thường hay trêu chọc phụ nữ, qua một thời gian không đi club đã biết ngồi im không quậy phá. Mấy cô gái trẻ đẹp quyến rũ lại gần anh ngỏ ý mời gọi. Mùi son phấn trên người họ, anh không thích. Anh nhớ da diết mùi hương trong lành của Hy Triệt.
Anh Vân vui vẻ rót rượu, nói:
- Về vấn đề thời trang của các nghệ sĩ trong công ty chúng ta, em có hướng giải quyết rồi. Tuy nhiên nó khá là khó nhằn, không biết Tổng giám đốc Hàn Canh đây có phê duyệt không?
- Cậu nói thử xem.
- Em đề nghị chúng ta mời nhà thiết kế Rella Kim về tiếp quản mảng thời trang cho các nghệ sĩ của Hàn thị.
Mọi người đều nhíu mày.
- Anh Vân, việc cậu nói là không khả thi.
Rella Kim là nhà thiết kế người Hàn tu nghiệp ở đại học Parsons (Mỹ) với tấm bằng xuất sắc. Đây chính là cái nôi đào tạo những tên tuổi lớn như Tom Ford, Donna Karan và Alexander Wang. Do vậy, mức thù lao của Rella Kim có thể nói là giá trên trời. Cô ta là người phụ nữ bí ẩn đến mức kì quái, không đầu quân cho bất cứ nhãn hàng nào mà chỉ tập trung phát triển thương hiệu Rella Kim với những món đồ thời trang độc lạ. Và, không phải ai cũng có thể mua đồ của cô.
- Cậu thừa biết cô ta là kiểu người nào mà dám đặt vấn đề?
- Em biết. Thế nên em mới nói phải thử. Bởi vì...
Mặt anh ửng hồng. Hai vệt hồng nhạt ngại ngùng trên gương mặt đầy nam tính có vẻ khá khôi hài, đặc biệt là với kẻ mạnh mẽ như Anh Vân.
- Người đại diện của Rella Kim, Lee Teuk ấy, là người yêu của em.
Gãi đầu gãi tai đầy ngượng nghịu, Anh Vân cười hạnh phúc thông báo. Mọi người nhìn anh kinh ngạc.
- Không... không thể nào...!
Lệ Húc trợn mắt.
- Lee Teuk cho dù là người đại diện nhưng địa vị cũng rất cao nhé! Người ta có tiền đồ như vậy mà lại yêu anh hả?
- Yah! Cái thằng này!
Anh Vân nổi nóng.
- Không tin thì thôi! Đây nói cho mà biết, cứ chờ đến lúc đây dẫn Teukie về ra mắt đi, để xem so với thằng nhóc con nhà mi ai hơn ai!
Anh còn lấy điện thoại ra cho họ xem ảnh, hếch mũi.
- Nhìn đi!
Trời ạ, đúng là Lee Teuk thật rồi. Cậu ấy cùng Anh Vân nắm tay nhau cười hạnh phúc, má lúm đồng tiền sâu hoắm rất duyên, giống như thiên thần. Chung Vân cười ha hả.
- Giỏi! Em trai tưởng vô dụng thế mà lại yêu được người khá như Lee Teuk!
Vân nhỏ không kiêng nể đấm bốp một phát vào lưng Vân lớn. Anh cằn nhằn.
- Tình yêu của đây không phải để bàn tán. Trở lại chủ đề chính!
- Cậu có chắc Lee Teuk sẽ khiến Rella Kim hợp tác với chúng ta không?
- Cái này thì phải dựa vào anh. Em cố hết sức rồi, Teukie sẽ sắp xếp cho chúng ta gặp trực tiếp Rella Kim. Đích thân anh phải sang mời người ta mới có thành ý, mà phải làm sao cho cô ấy không bực mình vì bị gài. Teukie rất có ảnh hưởng với cô ta, có lẽ sẽ không đến nỗi nào đâu.
- Được. Có cơ hội mời Rella Kim là tốt lắm rồi. Làm tốt đấy, anh sẽ tăng lương cho cậu.
Anh Vân cười híp mắt. Haha, được đến Hàn Quốc gặp thiên thần rồi!

BẠN ĐANG ĐỌC
HanChul - One More Chance
FanfictionKim Hy Triệt đôi lúc tự hỏi, liệu có phải kiếp trước cậu gây tội quá nhiều khiến kiếp này mình không ngóc đầu lên được ? Cậu, có thể nói là đứa trẻ bất hạnh. Người duy nhất còn bên cậu là mẹ. Từ nhỏ hỏi ba ở đâu, mẹ nói, ba đi đến một nơi rất xa rồi...