Chap 31

112 2 0
                                        

Thiếu Hoa không cam tâm. Thực sự không cam tâm.
Cô vô cùng hy vọng tác động từ trưởng bối có thể khiến Hàn Canh nghĩ lại dù chỉ một chút thôi. Nhưng anh trực tiếp cự tuyệt, ngay cả Hàn chủ tịch cũng bất đắc dĩ nói "tôi không thể xen vào".
Hy Triệt ơi là Hy Triệt, chị nợ cậu cái gì mà cậu nhất định phải ép chị đến thế?
Ngày đó Hy Triệt xuất hiện mang bộ dáng thiếu nữ ngây thơ, cô đã biết mình thảm hại rồi. Tên nhóc độc ác đó dù chỉ muốn đùa giỡn Hàn Canh cũng nhất quyết không cho cô gái nào cơ hội được anh ngó qua một lần. Mùi vị Hy Triệt ngập tràn trong cuộc sống, trong con người, trong cả hơi thở của người đàn ông cô yêu. Chỉ sợ đến giờ Hy Triệt bắt anh chết anh cũng vui lòng đi nhảy lầu tự tử!
Cô quyết được ăn cả ngã về không, lập kế hoạch bắt cóc Hy Triệt.
Giam giữ Hy Triệt đến lúc Hàn Canh không chịu nổi mà thương lượng với cô, anh sẽ là của cô.
Cô móc nối với tên đại ca khét tiếng ở Bắc Kinh, nhờ đi bar giải sầu mà quen được hắn. Hắn hứa sẽ giúp đỡ vì con mồi là một chàng trai xinh đẹp, cái giá là một đêm tình với chàng trai ấy. Thiếu Hoa hừ mũi, để xem thân thể dơ bẩn như vậy, Hàn Canh có còn muốn cậu không?
- Hy Triệt, ra ngoài một lát được không? Chị có chuyện muốn nói với cậu.
- Ok.
Vẫn bộ dạng nữ thần tóc đỏ, Hy Triệt kiêu kỳ ra ngoài. Thật tâm Thiếu Hoa không muốn phải đánh cậu, nhưng đời không như phim, làm quái gì có loại thuốc mê vừa úp vào mặt đã lăn ra chết giấc. Nên là, cái gáy nhẵn mịn xinh xẻo của cậu bị táng ngay một chưởng đau đến ngất lịm.
Như kịch bản thông thường, Hy Triệt tỉnh dậy thấy mình bị trói lăn lóc trong cái nhà kho bẩn thỉu. Cậu thầm gọi cả 18 đời tổ tông nhà thằng bắt cóc ra mà tụng, nguyền rủa thằng ngu si đần đụt nào dám trói tay chân cậu. Cổ tay xinh đẹp mà có một vết lằn thôi, nó chết chắc!
- Người đẹp tỉnh rồi à?
Một thằng cha, không được tính là đẹp trai, vai u thịt bắp mở cửa đi vào. Ánh sáng chui qua lỗ hổng trên cái cửa gỗ cứu chữa sự ẩm thấp tối tăm ít nhiều. Cậu bĩu môi khinh bỉ.
- Tôi ăn hết cơm nhà anh hay sao mà anh bắt cóc tôi?
Tên bắt cóc hơi khựng lại một chút, rồi cười ha hả.
- Thú vị! Em đúng là đặc biệt! Cô ta nói không sai, em đặc biệt thật!
- Không lẽ anh muốn Lee Teuk nhà tôi? - Cậu cau có - Teuk có người yêu rồi!
- Hả?
Ngẩn người một lúc hắn mới hiểu cậu đang nói đến người tên là Lý Đặc. Mỉm cười hiền lành nhất có thể, hắn ngồi xuống ngang hàng với cậu.
- Tôi không có ý làm hại em, Thiếu Hoa chỉ nhờ tôi giữ em một thời gian thôi.
Hắn cũng thực lòng không muốn hại một người xinh đẹp thế này. Dù có thô lỗ cục cằn, suốt ngày đâm thuê chém mướn thì hắn cũng biết thương hoa tiếc ngọc. Hơn nữa bông hoa này đúng là bảo vật vô giá, khiến người ta nhịn không được muốn tận lực hầu hạ cậu chứ đừng nói là tổn thương.
- Có thế thôi à?
Cậu chán nản.
- Cởi trói cho tôi đi! Tôi không thích làn da không tì vết của mình bị lằn!
- Cởi trói rồi em chạy mất thì sao?
- Tôi chân yếu tay mềm thế này mà chạy được à? Cởi trói đi, bao giờ anh thả thì tôi đi!
Có vẻ đôi mắt long lanh hồn nhiên và cái bĩu môi của cậu đã có tác dụng. Hắn ngần ngừ một lát rồi lấy dao cắt dây trói, đưa cho cậu một hộp cơm.
- Em ăn tạm cái này đi. Tối nay tôi sẽ mua thứ khác ngon hơn cho em.
- Tôi được lựa chọn sao?
Cậu uể oải nhai cơm, mắt dán vào mớ thức ăn đầy dầu. Nếu hắn nhìn được vào mắt cậu sẽ thấy rõ sự chê bai.
- Em thế này chẳng trách giám đốc Hàn si mê. Thiếu Hoa ghen tức phát điên lên rồi.
- Mặc kệ họ! - Cậu làu bàu - Sao tôi lại dính vào mớ rắc rối này cơ chứ? Lẽ ra giờ này được ở nhà xem phim.
- Em thích phim gì?
- Tôi thích...

HanChul - One More ChanceNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ