Lam Thố la lên: Hồng Miêu tỉnh rồi!
Mọi người đang tâm trạng rất thảm, nhưng nghe Lam Thố giật mình nói thế thì họ đã vui lên và chạy ào đến chỗ Hồng Miêu đang nằm đó.
Hồng Miêu thì ngồi dậy, thấy mọi người vây quanh mình, cậu hơi sợ hãi và hỏi: Sao mọi người lại đến gần ta như thế? Lam Thố ơi ta sợ...
Tiểu Ly thở dài buồn bã: Xem ra huynh ấy vẫn chưa có lại trí nhớ rồi...
Mọi người cũng chỉ biết buồn theo câu nói của Tiểu Ly và họ không còn bao vây gần Hồng Miêu nữa mà họ lại đến chỗ vị trí lúc nãy bản thân đang ngồi.
Lam Thố thì cũng như mọi người, cô cũng rất buồn rầu và hơn bất cứ ai. Vì những kỷ niệm tươi đẹp của cô và Hồng Miêu đã biến mất.
Lam Thố mỉm cười nhìn Hồng Miêu: Huynh không có gì phải sợ đâu, họ là người trong gia đình với chúng ta mà.
Hồng Miêu: Thật sao? Mà tại sao ta vẫn chưa biết được họ là ai hả Lam Thố?
Đến đây, cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lại, nó khẽ đau dần, nước mắt cô sắp rơi... Cô chỉ biết quay mặt đi và run rẩy nói: Muội... Sẽ giải thích sau...
Đậu Đậu bỗng từ bên ngoài đi vào cùng với Lục Linh, cậu nói to với mọi người: Hồng Miêu đã tỉnh, nhưng Tử An thì đang trong tình trạng rất nghiêm trọng! Chúng ta phải cứu cô ấy.
Sa Lệ: Cô ấy đã tỉnh lại chưa?
Đậu Đậu lắc đầu: Chưa...
Lam Thố: Vậy phải làm sao để tỷ ấy bình phục được?
Lục Linh: Cách để bình phục cho tỷ ấy là phải nhờ vào máu của 1 cô gái thanh khiết và có trái tim trong sạch để lấy được bông hoa Tinh Tuyền ở động Tinh Hàn Khôi.
Lam Thố: Vậy thì hãy để ta, vì Tử An và Hồng Miêu.
Đại Bôn tức giận: Nha đầu! Ngươi lại định để Lam Thố rơi vào nguy hiểm sao?!
Đạt Đạt can ngăn Đại Bôn: Đại Bôn đệ bình tĩnh lại đi! Bây giờ chúng ta đành phải tin ả ta thì mới có thể cứu được Tử An!
Lam Thố: Vậy bây giờ ta sẽ đi lấy bông hoa Tinh Tuyền ấy, cùng với Sa Lệ và Lục Linh.
Tiểu Ly hỏi Lam Thố: Nếu tỷ đi lấy hoa Tinh Tuyền đó thì ai sẽ ở đây chăm sóc cho Hồng Miêu đây?
Lam Thố nở 1 nụ cười gượng: Nhờ đệ và mọi người chăm sóc nhé...
Khiêu Khiêu: Muội cứ yên tâm, bọn ta sẽ chăm sóc thật tốt cho Hồng Miêu mà.
Hồng Miêu nắm chặt lấy tay của Lam Thố và hỏi: Muội đi đâu vậy Lam Thố?
Lam Thố cười nhẹ: Muội chỉ đi hái thuốc về cho người đang bị thương thôi, muội sẽ về sớm mà.
Hồng Miêu thả tay ra và nói: Cẩn thận nhé.
Lam Thố gật đầu rồi cô cùng với Lục Linh và Sa Lệ khởi hành đi đến động Tinh Hàn Khôi.
Sau khi 3 người họ rời đi thì mọi người cũng dần đi ra khỏi phòng của Hồng Miêu để làm những việc khác. Đạt Đạt đi luyện kiếm, Khiêu Khiêu đi xuống chợ để mua 1 số đồ ăn, Đậu Đậu về chăm sóc cho Tử An, còn riêng Đại Bôn và Tiểu Ly thì rủ Hồng Miêu ra ngay cây anh đào sau cung Ngọc Thiềm để chơi với cậu.
![](https://img.wattpad.com/cover/134429379-288-k770261.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Editing) Ngọc Đại Pháp Truyền Kỳ
Adventure*Đang trong quá trình edit lại nên nhiều đoạn cốt truyện bị lệch* Vì cái kết phần 4 khá chán nên mình tự nghĩ ra và viết những diễn biến sau cái kết đó... Tóm tắt: Hồng Miêu thiếu hiệp không may gặp nạn, trí nhớ không cánh mà bay. Nghe đâu Ngọc Đạ...