Chương 40. Hồi Ức Cố Nhân

832 41 72
                                    

Sau khi nhóm của Lam Thố đã cao chạy xa bay khỏi bờ vực sâu thẳm ấy thì bên phía của Hắc Đản, hắn ta la lớn ra lệnh: Bọn chúng chạy thoát rồi, quân đâu mau mặc bộ áo tàng hình rồi chúng ta sẽ qua đó và theo dõi bọn chúng.

Bọn lính liền hô to: Tuân lệnh!

Xong từng người 1 liền lấy ra bộ áo màu bạch từ trong người ra và mặc nó vào thì chúng liền trở nên trong suốt, không ai nhìn thấy ai. Lúc đó ở nhóm Lam Thố...

Mọi người đang tạm trú ẩn trong 1 căn nhà nhỏ và đổ nát, mọi người ai cũng rầu rĩ và thất vọng nặng nề. Tử An, Lục Linh, Đạt Đạt và Tiểu Ly chỉ biết ngồi một góc mà khóc lóc với nhau. Đậu Đậu thì dùng kiếm phá nát cây cỏ xung quanh khiến quanh đó thành 1 bãi chiến trường, chàng thần y trong cơn tức giận lẫn sự đau khổ hiện trong hàng nước mắt: Ta sẽ trả thù! Ta sẽ trả thù! Nhất định sẽ trả thù cho Hồng Miêu... Bọn khốn các ngươi ta sẽ không bao giờ tha cho các ngươi đâu...!

Còn về phía Hồng Nhi, cô nàng thì luôn cảm thấy uất ức trong lòng, đã im lặng thờ ơ với mọi thứ, cô như 1 con người đã mất hồn vậy... Không nói năng hay trên mặt biểu lộ một thứ cảm xúc nào cả, nhưng nước mắt thì đã rơi liên tục không ngừng. Miệng lại lẩm bẩm nói: Hồng Miêu... Hồng Miêu... Hồng Miêu...

Đối với Lam Thố, cô nàng đang ngồi miệt mài làm những con diều nhỏ sâu trong khu rừng gần đó có hình khuôn mặt của người cô yêu thương mà đã mất. Giống như lần khi cô bị sóng biển cuốn trôi đi, chính Hồng Miêu là người đã tự tay làm nên những con diều có khuôn mặt của cô. Lam Thố đưa bàn tay mịn màng của mình sờ lấy khuôn mặt của chàng thanh niên bảnh bao kia mà đau khổ và rơi từng giọt nước mắt xuống từng con diều: Hồng Miêu... Tại sao huynh lại ra đi như thế cơ chứ? Muội vẫn còn nhiều điều muốn nói với huynh mà...

Rồi những dòng ký ức đột nhiên hiện lên trong tâm trí của cô. Đầu tiên là khung cảnh hai người cùng tập song kiếm hợp bích với nhau khi vừa gặp nhau ở cung Ngọc Thiềm. Cô trong bộ đồng phục màu hoàng cùng với dải lụa màu lục, và chàng thì là bộ bạch y. Khi đã chuẩn bị hợp bích thì đột nhiên vết thương của Hồng Miêu tái phát khiến cậu đau đớn mà ngã gục xuống, cùng lúc đó tuyệt kỹ của cô lại vô tình đóng băng cậu nên chính cô đành phải hóa giải thứ băng trên người cậu.

Lại là 1 khung cảnh khác trong tâm trí của Lam Thố. Lần này là những lần Hồng Miêu đã quan tâm, chăm sóc cô khi cô bị mất trí nhớ. Những lần chơi đùa vui vẻ với nhau kể cả có sự góp mặt của Ngũ Hiệp khi là con nít. Khi ấy thật là vui biết bao nhưng giờ người con trai cô đem lòng yêu thương đã mất trước mắt mình, chỉ biết bất lực nhìn chàng ra đi trong nước mắt.

Những con diều xung quanh mà chính tay Lam Thố làm đột nhiên bay lên trên bầu trời. Lam Thố đứng dậy và nhìn những con diều ấy bay đi trong gió, đột nhiên cô lại mộng tưởng nghĩ những con diều ấy chính là Hồng Miêu, cậu đang bay đi khỏi tầm nhìn của Lam Thố càng ngày càng xa hơn... Lam Thố ôm ngực mình và vừa khóc vừa đuổi theo những con diều ấy: Hồng Miêu... Đừng rời xa muội mà...

Nhưng từng con diều một bay đi càng ngày càng cao hơn và được 1 lúc nó đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn của Lam Thố, cô nàng ngã khuỵa xuống rồi bầu trời bỗng tối sầm lại, những cơn sấm chớp ồn ào trên những đám mây đen nghịt. Xong một tràng những giọt mưa rơi thẳng xuống mặt đất, lại là 1 cơn mưa to. Lam Thố vẫn khuỵa gối và ở đó khóc gào: Tại sao vậy?! Tại sao?! Giá như mình là người cuối cùng... Thì đã không xảy ra chuyện này... Ông trời ơi tại sao?!

(Editing) Ngọc Đại Pháp Truyền KỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ