Nhiệt hoả tựa như không thể kiềm chế được nữa, từ trong lồng ngực mãnh liệt thiêu đốt, lý trí dần bị ăn mòn, trước mắt một mảnh sắc tình kéo ý thức của hắn vào trầm mê dục vọng, chẳng còn cái gì khác ngoài thoã mãn cơn cuồng vọng của bản thân, độc chiếm Hạ Nghiêm Kỳ! Phải, hắn muốn chiếm được anh, cho anh biết hắn vẫn luôn tồn tại, khiến ánh mắt cùng nụ cười của anh hoàn toàn thuộc về hắn.
Hắn điên rồi! Chính hắn cũng tự cảm thấy như vậy.
Tần Vũ Thiên không dùng bôi trơn, không vuốt ve an ủi, chỉ đơn thuần mở rộng huyệt khẩu chật hẹp để có thể tiến vào, ngón tay hắn ngoáy tròn trong nội bích, xoay chuyển đủ mọi cách, va chạm khắp nơi bên trong tràng bích nóng ẩm mẫn cảm, gương mặt lại là một bộ nghiêm túc, không một dấu hiệu khẩn trương nào.
Nhưng kỳ thực, thanh âm không kiềm chế được phát ra từ miệng anh khiến hắn bị mê muội, dục vọng trướng đại không kiên kỵ tiếp tục ngạnh lên vài phần. Hắn sắp kiềm chế không nổi.
Ghé vào tai anh, hắn cười nhẹ:"Kỳ Kỳ, tôi gọi em Kỳ Kỳ được không?"
Người dưới thân bị thuốc dày vò sắp điên loạn, liên tục kêu lên ngứa ngáy hư không, thanh âm đã có chút khàn đi:"Thiên...hảo ngứa...thật khó chịu, tôi muốn chết, làm ơn, ...thao...chết tôi! ah ân."
Một giọt mồ hôi từ vầng trán lặng rơi xuống trên gương mặt đỏ ửng kiều diễm của anh, hắn tà ác cười nhếch, vung tay tát lên mông anh một cái.
"Quả nhiên thiếu thao! Thèm khát tôi nhiều như vậy, sao ngày thường cứ tránh né tôi?"
Cơ thể Hạ Nghiêm Kỳ co rúm lại, ư hừ phụng phịu, đôi mắt mập mờ tình dục nhìn hắn uỷ khuất, tim hắn liền hẫng mất một nhịp, lẩm bẩn chửi một tiếng mẹ nó liền đặt môi hôn anh.
Môi anh chủ động hé mở, lưỡi hắn không kiêng dè len vào khuông miệng nhỏ ẩm ướt, khoang miệng bên trong lại ấm nóng ngòn ngọt vị sữa, chiếc lưỡi nhỏ mềm nghịch ngợm của anh liên tục điên dại quấn chặt vào lưỡi hắn, nước bọt sắc tình theo khoé môi không kịp khép lại mà tuôn ra, không gian chỉ còn nghe thấy thanh âm hít thở gấp gáp, tiếng môi lưỡi va chạm lách tách, cùng giọng rên rỉ nhè nhẹ mị hoặc của anh.
Tách môi ra, hắn đã sẵn sàng đặt phân thân trước huyệt khẩu đói khát liên tục khép mở, cái miệng phía dưới không ngừng hút lấy đỉnh quy đầu, như cái miệng tham ăn muốn ngấu nghiến đồ ngon.
Hắn buồn cười nhìn ai đó vặn vẹo không ngừng, hai tay dù bị trói chặt nhưng vẫn ngoan cố cựa quậy, vòng sang cổ hắn nhổm người dậy thở dốc mờ mịt gọi.
"Thiên...nóng quá, cho tôi...hức, ah cho tôi!"
Hơi thở nhẹ nhàng mà nóng rực phun trên cổ, mang theo mùi hương thoang thoảng như cafe sữa quen thuộc, đại não truyền ra một dòng xúc cảm không tên kích thích toàn cơ thể hắn, tia lý trí đứt phựt nhanh chóng, hắn nâng cao eo anh, mạnh mẽ đâm sâu vào, không cho anh một tia rảnh rỗi nào, liên tục luật động tần suất cao.
Hạ Nghiêm Kỳ ban đầu chau mày thét một tiếng vui thích, nhưng sau đó cơ thể bị kịch liệt xâm nhập thúc đẩy mà dần dần mất khống chế, đau đớn thống khổ kêu lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Điên cuồng độc chiếm (Đam mỹ-Niên Hạ)
General FictionĐiên cuồng độc chiếm. By Robot siêu chimte :]] Văn án: :D có văn án rồi nè! Mười năm trước kỳ ngộ, anh đương trên bờ vực tuyệt vọng, hắn đang bước một chân vào vòng xoáy chấp niệm trầm luân, một loại gắn kết vô hình giữa hai con người xa lạ, tựa n...