Chap 2: Phi vụ tán gái bất thành

8 1 0
                                    

Dư âm của một mùa hè vui vẻ, cả ngày chỉ có ăn, ngủ và ghểnh chân lên bàn đánh truy kích đến sập nguồn máy tính chính thức kết thúc. Từ giờ thực sự phải học cho nghiêm túc, tránh việc cuối năm đau đớn chịu cảnh thằng khóc thằng cười trước bảng điểm có gì đó sai sai. Khốn khổ thay cho đời học sinh, rằng cứ đi học thì mong đến nghỉ hè và đến hè lại dài cổ đứng ngóng ngày vào năm học. Thương thay cho những con người quanh năm ngóng đợi, ôi cuộc đời xúi quẩy biết bao...

"Chúng mày ơi, cuối tháng này thi chất lượng đầu năm nhé."

Ôi con lớp trưởng! Cái mồm nó không nặn ra câu nào tốt lành bao giờ cả. Vâng, truyền thống bao năm, cứ mỗi lần thông báo kỳ thi sẽ là một hồi chim bay chó sủa, khỉ kêu quác quác, mèo sủa gâu gâu và đề cương phất phớ tung bay như những mục tiêu ngắm bắn quan trọng bên kia chiến hào địch. Ngày trước, có đứa từng đùa với tôi, rằng cứ mỗi kì thi ta đi vào trận chiến. Trong cuộc chiến, sẽ có người thắng, kẻ thua, thằng còn, thằng mất. Nếu bạn có thể ngửa mặt lên trời và cười như một đứa thần kinh khi cầm kết quả trên tay, bạn đã chiến thắng. Còn nếu ngược lại, thì xin chúc mừng, số phận đã buộc bạn quay trúng vào ô VỠ MỒM!!!

Tôi từ trong lớp đi ra, mặt cau mày có, chỉ hận không thể ném luôn xấp giấy đang cầm trên tay vào thùng rác.

Rồi, xong. Đề cương cầm rồi, dạng cũng đánh dấu rồi, về nhà cứ việc mà ôn thôi. Hôm trước, hình như cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi đã suýt bị tội làm lộ đề khi báo cho cả lớp biết kì thi lần này, trọng tâm sẽ chỉ nằm vào một bài nào đó trong sách giáo khoa, hoặc không. Ôi! Đan Mạch!!!

-------------------------------

Trời xanh, mây xanh, Tô Lịch có màu như tóc em bay và thời gian trôi như chó đuổi ngoài đồng. Chẳng mấy chốc mà chúng tôi đã bước vào ngày thi.

Hỡi 1200 anh em, tất cả chúng ta phải đồng lòng đứng lên. Chiến thắng số phận, vượt qua hết thảy gian lao, tay chân đầy đủ, mồm cười phớ lớ bước ra khỏi phòng thi. 3.2.1. NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐỖ!!!!!!!

Mạ ơi, hô khẩu hiểu khản giọng quá!

Quốc chiến thường niên, bốn năm một lần, bắt đầu. Xin chúc các đồng chí toàn thây trở về.

Mà nếu không về, tôi cũng xin cúng cho các đồng chí mỗi người nửa quả chuối, một quả dưa leo và hai bông hoa cúc giá 5 nghìn một bông.

Đấy là nguyên văn lời tiễn biệt trước ngày đi thi của bạn tôi. Và ngay sau đó, nó lập tức bị gần chục đứa xung quanh quây lại đập hội đồng.

Chiều thứ năm, thi Anh, tôi ngồi chung phòng với khối 8. Đáng ra mỗi người một bàn, nhưng do lớp này vốn ít học sinh, ít bàn nên có bốn bàn phải ngồi ghép. Tôi ngồi cùng với một người lớp 8a1. Đen đủi thế nào, ngay hôm ấy lại gặp phải người quen.

Là thằng cha sao đỏ có bộ mặt của người tối cổ hôm khai giảng.

Anh ta tên gì ấy nhỉ? À, Minh Vũ. Tên gì nghe như nhét cả nắm sỏi vào mồm.

"Ra là chú mày, phân chim hôm trước sạch hẳn chưa em?"

Cái giọng nghe ngứa ngáy thật.

[FICTION/BOYLOVE] TRÊN NHỮNG CHUYẾN XE KHÔNG CÓ ĐƯỜNG VỀNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ