Chap 61: Thức Tỉnh

4.6K 253 2
                                    


Tuấn Chung Quốc được đưa vào phòng cấp cứu còn mọi người ở bên ngoài ai cũng căng thẳng lo lắng tới tột độ.

Hạo Thạc thấy Tại Hưởng sợ hãi đến phát rung thì nói:"Em đừng sợ. Cậu ấy sẽ ổn thôi..."

Tại Hưởng nói:"Hy vọng sẽ không trúng tim. Máu chảy nhiều quá không cầm lại được. Em sợ..."

Trịnh Hồng nghe vậy càng hoang mang hơn.

Bà đứng dậy hỏi:" Chí Mẫn đã đi đâu?"

Hắc Long nói:" Dạ. Đã tìm khắp nơi nhưng không có tin tức thưa Phu nhân".

Trịnh Hồng hỏi:"Tại sao cậu ta lại bỏ đi?"

Hắc Long ngập ngừng nói:" Dạ...Lão đại có con với người khác cho nên...cậu ấy mới bỏ đi''

Trịnh Hồng nhíu này hỏi:" Ai?"

Hắc Long nói:"Dạ....Là Hồ Điệp tiểu thư''

Bà không thể tin nổi chuyện này nên hỏi:" Chuyện này là sao? Cô ta chẳng phải đã chết rồi hay sao?"

Hắc Long nghe vậy bắt đầu kể hết mọi chuyện lại cho bà nghe.

Thạc Trấn từ trong phòng cấp cứu đi ra cúi chào Trịnh Hồng:" Bác gái''

Bà lập tức đứng dậy hỏi:" Chung Quốc thế nào?"

Thạc Trấn trả lời:" Bác yên tâm. Chung Quốc tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Nhát dao chỉ cách tim có vài cm nhưng may mà được đã sơ cứu và đưa đến kịp thời. Ngoài ra cậu ấy còn bị xuất huyết bao tử khá nặng hơn nữa sức đề kháng cũng rất yếu. Bây giờ vẫn phải ở lại phòng cách ly để theo dõi. Khi nào ổn định hơn thì có thể qua phòng chăm sóc đặc biệt. Sáng mai mọi người mới có thể vào thăm cậu ấy"

Mọi người nghe vậy mới có thể thở phào nhẹ nhỏm.
Trịnh Hồng để Hắc Long và 1 số vệ sĩ ở lại bảo vệ anh còn tất cả thì cùng nhau ra về.

Quản gia thấy Trịnh Hồng về tới thì cúi đầu chào:" Phu nhân. Cậu chủ sao rồi ạ?"

Bà ngồi xuống ghế nói:"Tạm thời không nguy hiểm nữa"

Ông gật đầu:"Dạ. Cảm tạ trời phật"

Bà hỏi:"Nói cho tôi nghe về Chí Mẫn ?"

Quản gia biết hiện tại không thể giấu diếm nên kể cho bà nghe hết mọi chuyện về cậu. Từ việc cậu đối xử thân thiện với mọi người ra sao, mọi người yêu mến cậu thế nào, Tuấn Chung Quốc và Nguyệt thự vì cậu thay đổi thế nào.... Mọi chuyện ông điều nói ra hết.

Bà nghe xong thở dài nói:"Đưa tôi lên phòng Chung Quốc?"

Quản gia khó xử nên ngập ngừng nói:"Nhưng...cậu chủ..."

Bà nhíu mày:"Sao?"

Quản gia nói:"Dạ. Từ khi cậu Chí Mẫn đi thì cậu chủ không cho phép ai vào phòng cũng không cho phép ai đụng đến đồ đạc bên trong"

Bà nói:" Tôi chỉ lên xem một chút"

Quản gia nghe vậy dẫn bà lên rồi mở cửa phòng ra nói:" Dạ. Là ở đây thưa Phu nhân"

Bà nói:" Ông lui xuống đi"

Quản gia nghe vậy cúi đầu "Dạ" rồi ly khai

Trịnh Hồng nhìn xung quanh căn phòng. Khắp nơi là những bình hoa thủy tinh nhưng hoa đã khô héo từ bao giờ. Cây đàn dương cầm cũng đã bám đầy bụi. Khu vườn hoa trở nên hoang tàn sơ sát. Cả căn phòng lạnh lẽo như không có dấu hiệu của sự sống.
Nhìn trên giường có khung hình của Chí Mẫn thì bà cũng đoán ra được hình ảnh con trai mình sẽ ôm nó mà ngủ.

[ KOOKMIN VER ] EM CHÍNH LÀ NGƯỜI NẮM GIỮ TRÁI TIM ANH [ Đang beta]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ