Chương 7

9K 531 287
                                    


Chương 7. Luân hồi quỹ (6)

Triệu Vân Lan người này từ trước tới nay phóng khoáng đã quen, Thẩm Nguy vừa lên tiếng, y liền lập tức buông lỏng tay ra, mang cái mạng nhỏ của mình giao hết cho hắn, cứ như thể không phải y đang treo đủng đu tận tầng 18 bất cứ lúc nào cũng có thể nát nhừ như bánh quả hồng, mà chỉ là đang ở trên một sườn dốc đột ngột không chút nguy hiểm.

May mà Thẩm Nguy nhìn qua thì nhã nhặn, nhưng lực tay cực lớn.

Cổ tay Triệu Vân Lan bị hắn nắm tới không còn tri giác, ngón tay đều tím bầm, cứ như vậy bị kéo lên, từ cổ tay tới khuỷu tay cọ xát với tay áo và mặt tường không được lưu tâm bị lột xuống một tầng da giấy.

Thẩm Nguy ôm chặt lấy y, hai người đồng thời ngã xuống đất.

Triệu Vân Lan sợ đè lên hắn liền chống tay xuống, cúi đầu mới phát hiện cổ tay cư nhiên bị Thẩm Nguy nắm chặt đến phát xanh, mà đôi tay Thẩm Nguy ôm y cơ hồ muốn khảm y vào xương tủy, trong nháy mắt khiến Triệu Vân Lan có một ảo giác______ người kia không phải là theo bản năng đỡ lấy gì đó khi bất ngờ té ngã, mà là gắt gao ôm.

Đương nhiên, Thẩm Nguy cũng không thất thố quá lâu, sau khi Triệu Vân Lan nhẹ nhàng né tránh, hắn lập tức buông y ra, đẩy đẩy mắt kính như muốn che giấu.

Triệu Vân Lan vô cùng thông thạo đạo lý đối nhân xử thế, lại lão luyện sát ngôn quan sắc, từ phản ứng của Thẩm Nguy y đã tinh tế cảm nhận được một sự ái muội bất thường, cũng may y không có ý định để sự bất thường này phát triển thêm nữa.

Triệu Vân Lan đứng lên, làm bộ vô tâm vô phế lấy ra một chiếc khăn tay, nhe răng nhếch miệng lau sạch đi mồ hôi hòa với máu và bụi đất trên cánh tay: "May mà anh tới đúng lúc, nếu không phỏng chừng tôi lộn cổ xuống kia như chơi đĩa bay rồi ấy chứ."

Sắc mặt Thẩm Nguy còn chưa bình ổn lại, hắn chỉ đáp lời mà không quay đầu.

"Còn có cô nhóc kia, cô gặp phải chuyện gì hả?" Triệu Vân Lan rất tinh ý để lại cho hắn chút thời gian điều chỉnh tâm tình, đem hỏa lực chuyển hướng sang cô nữ sinh đang ngơ ngác ngồi đó, "Thất tình ? Thầy cô mắng? Luận văn không qua hay là thi cử vướng mắc? Cô nói một chút xem lũ nhóc các người suốt ngày ăn no uống say, còn nhàn cư vi bất thiện......"

Nữ sinh tự nhiên "Oa" một tiếng khóc ầm lên, hơn nữa rất nhanh biến từ nức nở thành gào khóc thảm thiết.

Triệu Vân Lan: "......"

Lúc này, Thẩm Nguy đột nhiên mở miệng, hắn nói: "Rất nguy hiểm."

Triệu Vân Lan lập tức đón lời: "Đúng vậy, có nghe thầy giáo cô nói chưa? Rất nguy hiểm có biết hay không? Được rồi, đừng khóc, đi xuống với tôi trước rồi nói tiếp, tôi mang cô tới phòng y tế trường xem qua, loại tình huống này nhất định phải thông báo với gia đình cô, phải thông báo......"

Thẩm Nguy đứng lên, đầu tiên trừng mắt lườm Triệu Vân Lan một cái, sau đó mới giận tái mặt chuyển sang phía nữ sinh dám phí hoài tính mạng bản thân kia. Ước chừng im lặng khoảng một phút đồng hồ, hắn cứ nghiêm khắc nhìn như vậy làm cô bé đang khóc lóc ầm ĩ bị dọa sợ tới mức không dám kêu ra tiếng, chỉ dám thút tha thút thít.

[Đam Mỹ] Trấn Hồn - Priest (EDIT FULL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ