7. Ký túc xá

925 123 7
                                    

- Jihoon à!!!

Woohyun thở dốc, mồ hôi đổ dài từ trên trán. Phía bên cạnh Lian cũng không khá hơn là mấy, đôi mắt màu hổ phách mờ đục mang theo bực bội ném về phía người nhảy sai vũ đạo quá nhiều lần trong buổi luyện tập, một người chưa từng mắc phải những lỗi như vậy trước đó - Jihoon.

Tần suất luyện tập dày đặc hơn, dù không ai dám chắc bản thân đến khi nào mới được debut. Tất cả đều mệt mỏi, đều bị cái nóng bức của mùa hè oi ả trực tiếp hành hạ, bị sự khô khốc chẳng có dấu hiệu hạ nhiệt bức ép, dù rằng bây giờ, ở bên ngoài, mặt trời đã sắp lặn.

- Nghĩ ngơi chút đi.

Lian đưa tay vuốt mái tóc đang bết lại, cậu hừ nhẹ ngay khi Woohyun lên tiếng, như thể đã chờ đợi câu nói ấy từ lâu.
Jihoon cứ nhìn mãi cho đến khi bóng dáng người kia xa dần, đóng cửa và để lại một tiếng "rầm" chát ngắt.
Nếu là cậu, cậu cũng sẽ làm như thế. Jihoon tự trách chính mình.

- Em đừng để ý.

Woohyun vỗ vào vai Jihoon, nở một nụ cười dễ mến trong khi cậu nghẹn cứng đến độ không thể nuốt trôi tiếng thở dài xuống cổ họng.
Một cảm giác buồn bực rấm rứt dấy lên, như từng khóm cỏ dại mọc nhan nhản sau cơn mưa dầm.

Bù đắp cho cơ thể đã bị vắt cạn sức lực của mình bằng việc với lấy chai nước gần đó, tu đến cạn đáy, Jihoon nghe thấy mùi khô nóng từ bức tường truyền đến, cả mùi mồ hôi rơi vãi trên sàn tập, mùi thời tiết chết tiệt và tâm trạng chết tiệt của cậu, tất cả đều khét nghẹt trong khoan mũi.

Chưa bao giờ mọi thứ lại mông lung như thế. Cả tương lai, cả hiện tại, cả những niềm vui nhỏ nhặt mỗi ngày, tất thảy đều như đang bỏ cậu mà đi. Và ngay cả kẻ ghét cậu nhất, hôm nay cũng chẳng buồn mỉa mai hay châm biếm.

Woohyun âm trầm nhìn Jihoon, cố gắng phân tích cảm xúc của cậu sau mỗi cái chau mày hay chớp mắt, anh ta quan tâm cậu, dẫu cả hai chưa thật sự thân thiết.

- Em xin lỗi, hyung...

Jihoon thều thào giữa khoảng trống u tịch.
Woohyun không hề biểu cảm thất vọng hay gì cả, anh vẫn luôn bình thản như thế, luôn trong một khuôn mẫu nhất định, luôn mang đến kiểu cảm giác thoải mái, an yên như thế.

- Em nên xin lỗi chính mình, có vẻ em đang không vui và tự tổn thương vì điều ấy. Việc gì lại khiến cậu nhóc đam mê mãnh liệt và khao khát debut như em chểnh mảng đến vậy?

Giọng nói thanh ngọt cùng đôi mắt mở to, bằng tất cả những gì biểu đạt trên gương mặt, Jihoon biết rằng Woohyun sẵng sàng để nghe cậu chia sẻ.
Nhưng trên thực tế, ngay cả bản thân cậu còn không nắm rõ tâm tư của chính mình.

- Em ổn mà hyung, em ổn!

Jihoon nhấn mạnh việc cậu đang hoàn toàn bình thường những 2 lần, điều đó có nghĩa là cậu đang nói dối.
Jihoon luôn là kẻ nói dối rất tệ.

Cậu chưa chuẩn bị đủ để đón nhận một người xa lạ bước vào cuộc sống đầy rẫy lo toan xen lẫn rắc rối của mình, và hơn hết, cậu không muốn thừa nhận cảm giác mơ hồ, ngập ngụa giữa nhớ thương cùng hối hận.

✔️ [PanWink] Kiếp sau, chúng ta gặp nhau ở đâu?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ