Tại một ngã tư đông đúc giờ tan tầm, trên hàng ghế sau của chiếc BMW màu đen sang trọng.
"Nayeon có gì hay?" Cô gái tóc nâu lên tiếngNgười con trai nhíu mày, ra ý hỏi.
"Jin, Chanyeol, giờ lại đến cả anh. Sao những người thân quen của em đều có vẻ thích cô ta? Sehun nói đúng đấy. Lý do của anh thật vớ vẩn. Gì mà vào đội Dance vì một đứa con gái."Những lời cay đắng lầm rầm phát ra từ đôi môi hồng xinh đẹp.
"Ít nhất là anh không cố tình chuyển lớp, giống như em." Thanh âm đều đều.
"Chuyện đó không liên quan đến anh!" Mina thoáng đỏ mặt.
"Vậy thì chuyện kia, cũng không liên quan đến em."
Im lặng.
"Em nghĩ, em sẽ giúp anh."
"Bởi vì điều đó có lợi cho em?" Minhyun chậm rãi hỏi.
Bối rối vì bị bắt bài, cô ấp úng.
"Một phần... Phần khác là... em cũng muốn anh... vui vẻ, hạnh phúc. Em là em gái của anh mà."Từ đó cho đến lúc về nhà, họ không nói với nhau thêm một câu nào nữa. Chiếc xe hơi bốn chỗ chở họ băng ngang qua một trường tiểu học. Cô giáo trẻ tóc ngắn ngang vai, một tay "lùa" các em đứng gọn vào hàng đợi người thân đến đón, tay kia kiên định đặt lên vai một thằng bé nhếch nhác, thấp nhỏ lầm lì trái ngược với sự ầm ĩ xung quanh...
Bằng cách nào đó, trong tâm trí Minhyun lại hiện ra hình ảnh Nayeon trong bộ quần áo thể thao đơn giản không lấy gì làm xinh đẹp, trán ướt đẫm, tóc buộc đuôi gà, đưa cho từng người trong đội khăn lạnh và nước đã được chuẩn bị sẵn, với nụ cười khiến cho người ta có cảm giác được tha thứ.
Lần đầu tiên cậu thực sự để tâm tới một cô gái xa lạ. Trong đám con gái muôn hình vạn dạng lúc nào cũng ào ào thèm khát cái nhìn của Hwang Minhyun, thì Nayeon tươi tắn, gọn gàng lại chỉ dõi theo một mình Chanyeol. Bờ môi cậu khẽ động, vẽ nên nụ cười như có như không trên gương mặt đẹp trai. Thú vị. Cậu đã nghĩ.
Minhyun là người thông minh. Nếu không muốn nói là thông minh đến khác thường. Lần đầu gặp gỡ, cậu vờ gây khó dễ cho cô, chỉ vì Chanyeol ở đó. Nhưng lần thứ hai, cậu đã tự nhìn ra chính cá nhân cô, giữa đám đông trăm người.
Rồi bất chợt, cậu thấy mình lạc lõng giữa hiện tại, khi linh hồn đã trở về quá khứ tám năm về trước. Và lần đầu tiên, Minhyun nghĩ về một người con gái xa lạ, bằng tuổi theo cái cách đó.
Toàn bộ câu chuyện này thật nực cười. Ngu ngốc. Cậu biết.
Nhưng chí ít, đó là tất cả những gì tốt nhất. Cho cậu, và cô ấy.
Nếu thời gian diệu kỳ quay trở lại, đúng vào thời điểm họ gặp nhau lần đầu tiên, liệu cậu có thể làm cho mọi thứ khác đi?
Điều đó, vĩnh viễn, chúng ta sẽ không thể nào biết được.
...Nayeon bắt đầu phải làm quen với những phút nghỉ giải lao giữa hai tiết học, có hàng tốp hàng tốp nữ sinh thập thò ngoài cửa chỉ để "xem mặt" cô. Xem xong rồi lại bĩu môi xì xào, không giấu giếm vẻ chê bai.
Cảm giác "bỗng dưng nổi tiếng" không hề dễ chịu. Nhưng nếu chỉ có nhiêu đó thì Nayeon chịu đựng tốt. Cho đến khi những mẩu giấy nhắn đỏ chói bắt đầu được dán đầy ngăn tủ để đồ, hoặc "vô tình" được kẹp trong sách vở của cô.
"Tưởng mình là ai hả? Tránh xa Minhyun ra."
"Một mình đong đưa cùng lúc mấy hotboy mệt lắm không em?"
"Bọn tao quen cậu ấy trước! Không đến lượt mày!"
"Mày có tin là tao làm cho mày phải chuyển trường được không?"
v.v...
Nayeon vo từng tờ, từng tờ thành những viên tròn nhỏ, thản nhiên vứt vào sọt rác, trong khi Jeongyeon tỏ ra lo lắng.
"Như thế này có được không? Tớ bảo Jin nhé? Bọn chúng bắt đầu đi quá xa rồi đấy."
"Đừng!" Nayeon đưa tay lên miệng "suỵt", "Đừng làm phiền Jin, cậu ấy đang bận luyện tập cho giải, Chanyeol cũng thế. Mấy trò này chúng làm mãi rồi cũng chán thôi."
Sau khi "dọn dẹp" sạch sẽ tất cả những vật thể lạ trong sách vở của mình, Nayeon nhún vai, bĩu môi.
"Tránh xaaaaaaa Minhyun ra. Trời ạ, từ hôm ấy đến giờ tớ thậm chí còn chưa hề gặp lại cậu ta."
Các thành viên của đội chỉ học hai tiết đầu tiên, sau đó tập trung ở sân sau, tại đó họ sẽ được đưa đến buổi biểu diễn bằng xe của trường.
Nayeon ra xe hơi muộn, vì bận ở lại nghe lời dặn dò của trợ lý Irene, hôm nay lại có giờ tập huấn nghiệp vụ không thể đi cùng đội. Hậu quả của sự chậm trễ đó là việc phải đụng độ một tốp fangirls ầm ĩ với băng rôn khẩu hiệu vây quanh chiếc xe màu trắng như đàn kiến "phong tỏa" một viên đường.
"Làm ơn cho mình qua với." Nayeon hắng giọng.
Cô tin là mình nói đủ lớn, và càng tin là mình đã bị lờ đi. Đám con gái không có vẻ gì muốn nhúc nhích.
"Này! Tôi muốn đi qua! Nhờ tránh ra một chút!"
Sau khi chỉnh thanh âm hết cỡ, lời nói của Nayeon bắt đầu phát huy tác dụng... ngược.
"Hừ, bắt đầu rồi đấy...!" Một cô nàng dài giọng.
"Ra lệnh cho ai không biết?"
"Có cái chân quét rác, bắt đầu tưởng mình ghê lắm."
"Nhưng không có, thì không được..." Một giọng thản nhiên đến rùng mình. Đã nghe đến lần thứ ba, người ta bắt buộc phải quen với nó.
Nayeon rốt cuộc không phải người duy nhất lên xe muộn. Chỉ khác là đối với nhân vật thứ hai này, đám đông tự khắc tách ra trong yên lặng, chẳng cần đến nửa lời nhờ vả.
Một đứa con gái gương mặt non choẹt, có vẻ chỉ mới học lớp mười dường như thu hết can đảm, bước lên một bước.
"Anh Minhyun! Tin đồn có phải thật không?"
Tuy vậy, cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, bước qua không thèm để lại câu trả lời. Nayeon theo lên, có thể nghe thấy sau lưng âm thanh bật khóc rấm rứt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cảm Ơn Vì Thanh Xuân Âý Tớ Có Cậu
General FictionKhông phải mọi mối yêu thầm đều có thể thổ lộ thành lời. Chẳng phải vì ngại ngùng xấu hổ, mà là vì sợ mất đi. Cậu ấy là tất cả những ký ức đẹp nhất của tuổi thanh xuân, những ký ức mà dẫu có đau, em cũng chẳng nỡ lòng từ bỏ. Có lẽ trên bước đường...