Chương 120

294 17 8
                                    

Cuộc sống bỗng dưng thay đổi khiến Seulmin chưa thể thích ứng, ngồi trong căn phòng rộng lớn xa hoa, nó thở dài một tiếng.


"Seulmin sao lại ủ rũ như vậy?" Vừa chạy từ trong phòng ra, Kwon Yul dừng lại hỏi.


Seulmin đưa mắt nhìn Kwon Yul, cố nhìn lấy một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi, không buồn nói một tiếng nào.


Kwon Yul thấy bị tổn thương, tay ôm con búp bê cong môi đứng trước mặt Seulmin: "Seulmin, tớ không có đánh cậu, không có dành đồ chơi với cậu, sao cậu lại không muốn nhìn tớ?"


Từ lúc thấy cậu bé tới đây ở cùng mình, cũng biết Seulmin là con của anh họ, nghĩ rằng sẽ có người chơi cùng, thế nhưng cho tới giờ cậu bé cũng chẳng buồn nói chuyện với cô bé nữa.


"Tôi không muốn nói chuyện là không muốn nói!" Seulmin nói bằng giọng có vẻ như muốn cãi lộn, ở cùng một nhà với người cha hỗn đản kia đã vô cùng khó chịu rồi giờ nó lại còn phải gọi Kwon Yul, cô bé bằng tuổi mình là cô mới khổ.


Bây giờ nó chỉ muốn cô bé biến đi ngay lập tức, kêu cô bé bằng cô nó thật sự không làm đươc, vậy mà cô bé vẫn cứ nhơn nhơn đứng ra vẻ trước mặt nó.


Kwon Yul không hiểu, cô bé cố ý kéo Seulmin đến làm bộ giảng đạo lí: " Cậu không thể không để ý đến tớ được! Chúng ta là người một nhà đó! Tớ là cô trẻ của cậu!"


"Cái gì mà cô trẻ chứ? Tôi không thừa nhận đâu! Tôi không biết!" Seulmin lập tức bịt chặt hai tai lại. Nó không muốn nghe chút nào. Nếu không phải vì muốn đợi người cha hỗn đản kia về thì nó cũng chẳng buồn nhấc chân ra cái phòng khách này đâu!


"Sự thật là như vậy đấy!" Kwon Yul nghĩ Seulmin không biết thật, cô bé chạy đến bên cậu, kéo bàn tay ra, thì thầm vào bên tai: "Ba của cậu là anh họ tôi nên cậu phải gọi tôi bằng cô trẻ! Hiểu chưa?"


Seulmin bị Kwon Yul tra tấn đến muốn chết, chỉ có thể vùng vẫy ra khỏi tay cô bé nói lạc đi: "Không đi ngủ, ra đây làm gì?"


"Uhm! Tớ đang đợi ba mẹ điện thoại đến! Không biết bận gì không mà giờ vẫn chưa gọi điện cho mình!" Kwon Yul nhăn sống mũi khó chịu, khuôn mặt cô bé giống như bị mất đi thứ gì đó.


"Cậu thì có gì mà khó chịu chứ? Ít nhất thì ba mẹ cậu vẫn còn sống chung hạnh phúc, họ chỉ đơn giản đem cậu ném tới Seoul này thôi! Còn cha và mẹ của tôi thì không thể nào ở cùng một chỗ được, có mẹ sẽ không có cha, có cha sẽ không có mẹ, chỉ được chọn một!" Seulmin cúi thấp đầu xuống, trong giọng nói ẩn chứa sự ghen tị của nó với Kwon Yul.


"Seulmin, cậu đừng tức giận! Đó là chuyện của người lớn mà! Tớ tin sau này nhất định anh họ và mẹ của cậu sẽ được sống bên nhau!"


"Bây giờ, tớ rất thất vọng về ba. Vốn là muốn đợi ba về để gọi điện thoại cho mẹ.... Nhưng đã hơn mười giờ rồi... Ba vẫn chưa về. Lúc trước ba vẫn cùng tớ nói chuyện điện thoại với mẹ...! Cậu chờ điện thoại của cậu đi..." Seulmin đột nhiên hét lên rồi lao như bay về phòng.

[LONGFIC/ EDIT] [SEULMIN] [H] [MẸ ĐỘC THÂN 18 TUỔI]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ