Ban đêm, hậu viện ở huyện nha Thanh Dương Huyền.
Phương Tung cùng Cảnh Vũ vương gia ngồi ở trên ghế đá trong nội viện , nhìn bầu trời đêm đầy sao.
"Thanh Dương Huyền này tuy có chút hẻo lánh, nhưng nơi này lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái yên bình." Cảnh Vũ vương gia một bên miễn cưỡng nhìn bầu trời đêm, một bên mỉm cười nói.
Dứt lời, lại hít một hơi "Nếu...... Tuệ Viễn đại sư có thể chữa khỏi bệnh cho Khả nhi thì thực tốt quá ......"
Phương Tung vội an ủi "Vương gia chớ nên ưu sầu , Tuệ Viễn đại sư y thuật rất cao minh , dân chúng cao thấp ở Thanh Dương Huyền đều rất kính phục, ngày mai lên Đại Ngọc sơn rồi vương gia sẽ biết. Hơn nữa quận chúa phúc lớn mệnh lớn , khẳng định sẽ không có việc gì ."
Cảnh Vũ vương gia cười khổ một tiếng "Chỉ mong có thể như lời ngươi nói." Dứt lời, nặng nề thở dài, thấp giọng tự lẩm bẩm "Ai, Khả nhi cũng là mệnh khổ, sinh ở hoàng thất a."
Phương Tung trong lòng sửng sốt, này...... Cùng việc sinh ở hoàng thất có quan hệ gì nha?
**************
Mà lúc này trên núi Đại Ngọc.
Trong sương phòng, có hai hài đồng ước chừng mười tuổi đang ngủ rất say .
Hai hài đồng ngủ thật sự thâm trầm, dựa vào thật sự gần, làm cho người ta cảm thấy một loại tình cảm vô cùng thân thiết, tay của một hài đồng trong đó còn khoát lên lưng hài đồng còn lại , cánh tay còn lại làm gối đầu cho hài đồng kia .
Ban đêm an bình , ngay khi hai hài đồng đang say ngủ, đột ngột , một mũi tên phá không mà vào, vững vàng cắm chặt trên tường , ngay khi mũi tên được bắn vào , hài đồng dùng cánh tay làm gối cho hài đồng còn lại liền mở mắt .
Bỗng nhiên có lưu quang xẹt qua đôi mắt, đôi con ngươi đen láy bình thường bỗng nhiên lộ ra nhàn nhạt màu tử sắc quái dị .
Mà hài đồng này khẽ nhíu mày rồi lại nhắm mắt lại , khi lần nữa mở, tử sắc quái dị kia biến mất , đôi mắt vẫn lắng đọng như mực .
Hài đồng rất cẩn thận đem tay rút ra. Khi rút tay ra, hài đồng đang ngủ say vô thức trở mình, cọ cọ, lại tiếp tục ngủ .
Rút tay ra xong , hài đồng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm , chậm rãi đứng dậy, xuống giường, đi hướng mũi tên bị cắm chặt vào vách tường kia .
Đem tên rút ra , bẻ gẫy mũi tên, ở ruột tên rỗng rút ra một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết: Quận chúa bệnh nặng, ngày mai lên núi.
Hài đồng hờ hững đem tờ giấy vò vào trong lòng bàn tay , chỉ chốc lát sau bột phấn màu trắng theo kẽ tay rơi ra , lại cầm lấy mũi tên cùng cây tiễn, chậm rãi vê vào trong lòng bàn tay , bóp nát.
Hài đồng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ tới kiếp trước , Sở Khả kia cũng không sống được quá mười tuổi , cũng phải , một kẻ vừa sinh ra đã có bộ dáng như thế , dù là y thuật Tuệ Viện cao đến đâu cũng chỉ sợ đành thúc thủ vô sách ( bó tay không biện pháp ) đi?
Ngày mai sao?
Quay đầu nhìn về phía hài đồng vẫn say ngủ trên giường, lưu quang trong đôi mắt đen lại chuyển , nhưng là hơn vài phần ấm áp.
************
Hôm sau, sắc trời chưa sáng rõ , bầu trời đêm vẫn còn lưu lại vài ngôi sao lẻ loi .
Thanh Dương Huyền, phố Long Tĩnh.
Ở cửa Hứa phủ.
Hứa Hạo Nhiên ngáp dài, rất bất mãn nhìn về phía cha hắn – Hứa Chính Nhất mang vẻ nghiêm túc đang đứng ở cửa.
"Cha! Mặc Tam sẽ không đem Vị Vị ăn mất đâu , ngươi sợ cái gì nha!" vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên khó hiểu cùng bất đắc dĩ.
"Ngươi thì biết cái gì!" Hứa Chính Nhất trừng mắt, tức giận nói "Lời cha nói ngươi không chịu nghe phải không a?!"
Hứa Hạo Nhiên bất đắc dĩ xua tay "Hảo hảo hảo...... Ta biết rồi , ta đi, ta đi, còn không được sao?"
Hứa Hạo Nhiên thật sự là bất đắc dĩ với lão cha đột nhiên cố chấp khó hiểu nổi của hắn ...... Cha hắn không phải sẽ không kỳ thị Mặc quỷ sao? Sao giờ lại mẫn cảm cùng phản đối như vậy khi Vị Vị cùng Mặc Tam ở cùng một chỗ chứ ?
Còn có, hắn còn phải đi luyện võ nữa , cha có hiểu hay không a?!
Nếu thực chiếu lời cha hắn dặn , mỗi ngày đi Đại Ngọc sơn trông giữ Vị Vị, vậy hắn còn luyện võ cái rắm a?!
Bất quá...... Là Đại Ngọc sơn a, nói không chừng có thể đi theo Tuệ Viễn đại sư học mấy chiêu ? Hứa Hạo Nhiên vuốt cằm cân nhắc .
Hứa Hạo Nhiên vừa ngáp dài, vừa đi trên sơn đạo của Đại Ngọc sơn.
Dọc đường đi rất im lặng, cho đến khi đột ngột ở phía sau có tiếng bước chân, Hứa Hạo Nhiên tò mò quay đầu, sớm như vậy đã có người lên núi ?
Đợi quay đầu thì mới phát hiện có một cỗ đại kiệu .
Cỗ kiệu rất lớn, không phải của người bình thường, mà phu kiệu tuy nện bước vội vàng nhưng rất vững, Hứa Hạo Nhiên ở một bên nhìn, ân, hẳn là đã được luyện tập .
Như vậy lai lịch cỗ kiệu này cũng không đơn giản ? Mục đích lên núi cũng khẳng định không đơn giản ?
Bất quá, ở núi này cũng chỉ có Tuệ Viễn đại sư mới đáng giá được bái phỏng.
Xem ra, là hướng về phía Tuệ Viễn đại sư đi .
Ân, dù sao...... Không liên quan đến mình.
Hứa Hạo Nhiên vừa nghĩ vừa đi tới, cứ thất thần đi như thế , Hứa Hạo Nhiên rất lúng túng khi phát hiện mình...... lạc đường !!
Gãi gãi đầu, Hứa Hạo Nhiên hoang mang nghĩ, chẳn lẽ là bởi vì sáng sớm tinh mơ đã bị cha hắn khua chiêng gõ trống đánh thức , cho nên tinh thần không được tốt sao ?
Hứa Hạo Nhiên mờ mịt nhìn chung quanh một phen , phát hiện...... Bốn phía đều là cây a!
Hắn nên đi thế nào đây ?
Thôi thì chuyện đã rồi , đi đến đâu hay đến đó vậy !
Vì thế, Hứa Hạo Nhiên nhiệt tình đi vòng vo một hồi , sau đó, liền nghe thấy, hơi thở trầm thấp .
Hứa Hạo Nhiên nhướng mày, chẳng lẽ là...... Dã thú?
Ân? Không đúng!
Từ lúc có con đại dạ dày vương Tiểu Bạch kia, trong Đại Ngọc sơn cũng nhiều năm không thấy thú bốn chân nữa.Cái này cũng kỳ quái, Tiểu Bạch rõ ràng con thú chỉ thích ăn đồ chín cùng hoa quả , đám động vật bốn chân kia chạy làm chi nha ?
Hứa Hạo Nhiên vừa nghĩ vừa nắm chặt nhuyễn kiếm bên hông , đi qua .
BẠN ĐANG ĐỌC
Hứa Vị Trọng Sinh Ký
RomanceTác giả: Thiên Khỏa Thụ Thể loại: Trọng sinh, huyền huyễn, 1X1. Couple: Sở Mặc x Hứa Vị. Văn án: Một tam hoàng tử sinh ra mang dấu hiệu long văn hắc sắc trên người. Bị muôn người ghét bỏ, bị cho là điềm xấu. Họ gọi hắn là Mặc quỷ hoàng tử . Hắn, khô...