Phiên Ngoại - Chi Hàn Không

1K 25 0
                                    

  Vẫn còn nhớ rõ năm ấy, hắn đi ra vùng ngoại ô, tùy tiện mà đi, liền nghe thấy tiếng sáo du dương, không khỏi dừng lại cước bộ, tinh tế lắng nghe.

Chỉ vì tiếng sáo kia giống như thổi tới hương thơm của bách hoa ngày xuân.

Hắn nghe , rốt cục nhịn không được đi theo tiếng sáo mà qua , đi vào chỗ ngoài trang viên kia, nhảy lên đầu tường, liền thấy một thiếu niên đứng ở dưới ánh trăng thổi sáo.

Khuôn mặt thiếu niên đoan chính, đôi rất trong veo. Thiếu niên thổi sáo thực chuyên tâm, nhưng trong lúc vô tình lại quay đầu , liền thấy hắn, nhưng đôi mắt chỉ hiện lên ý cười nhìn hắn một cái, liền tiếp tục thổi sáo.

Đợi khi thổi xong một khúc , thiếu niên ngửa đầu nhìn về phía hắn vẫn ngồi ở đầu tường như cũ , nhếch miệng cười, huy huy cây sáo, hỏi "Ê ! Biết uống rượu không ?"

Hắn ngẩn ra, sau một lúc lâu không nói, trong lòng do dự, hắn nhất thời xúc động theo tiếng sáo mà đến, chỉ muốn nhìn người thổi sáo một chút mà thôi.

Thiếu niên thấy hắn không trả lời, trừng mắt nhìn, liền cười hì hì nói "Không có việc gì, không uống rượu cũng không quan hệ! Vậy ngươi tự nhiên nhé ." Thiếu niên dứt lời, liền xoay người đi đến bên cạnh bàn trong viện, tư thế ngồi thật là bất nhã , nhảy lên trên bàn ngồi xếp bằng , cầm lên một bầu rượu, rồi bắt đầu uống rượu.

Hắn nhìn mà buồn cười, tiếng sáo của thiếu niên kia tuyệt vời như vậy, nhưng cử chỉ của thiếu niên cũng lại phóng khoáng không kềm chế được như vậy, còn mang theo một chút thô tục.

Nhưng thiếu niên như vậy, cũng làm cho hắn nhịn không được muốn kết bạn.

Nhảy xuống đầu tường, ở trong ánh mắt thiếu niên đáng hướng về hắn , sau đó, hắn cười khẽ hỏi "Có thể cộng ẩm không?"

"Có thể !" Thiếu niên rất sảng khoái đưa bầu rượu trong tay cho hắn.

Vì thế, dưới ánh trăng, hắn cùng thiếu niên ngươi một ngụm ta một ngụm đối nguyệt ẩm tửu, một bên tùy ý nói chuyện.

Cách nói năng của thiếu niên không tầm thường, có vài giải thích làm cho hắn rất ngoài ý muốn, mà tối ngoài ý muốn chính là, thiếu niên không hỏi tên tuổi hay dòng họ của hắn, hắn cũng không hỏi thiếu niên tên tuổi hay dòng họ.

Thời điểm sắp hừng đông, hắn chắp tay cáo từ, thiếu niên có chút hơi say , đối việc hắn chắp tay hữu lễ cáo từ, thiếu niên chỉ tùy ý phất tay, liền xoay người vào phòng.

Hắn nhìn bóng dáng thiếu niên , nhịn không được mỉm cười .

Sau đó, buổi tối ngày hôm sau, hắn mang cầm tới .

Thiếu niên lúc này không thổi sáo, vẫn ngồi xếp bằng như cũ ở trên bàn đá, một tay đậu phộng một tay bầu rượu.

Thấy hắn mang cầm, thiếu niên nghiêng đầu cười, lập tức rút ra sáo trúc trên lưng , nói "Hai ta hợp tấu một khúc đi."

Đêm đó là hắn cùng thiếu niên lần đầu tiên hợp tấu.

Làm cho hắn thực ngoài ý muốn chính là, hắn tùy tính mà đàn, thiếu niên lại tựa hồ biết hắn muốn đàn cái gì , dưới ánh trăng, lần đầu tiên hắn phát hiện, nguyên lai đánh đàn là chuyện sung sướng như vậy , cũng có lẽ, chỉ có tiếng sáo của thiếu niên mới có thể khiến hắn sung sướng như vậy ?

Thời điểm sắp hừng đông, hắn mang cầm rời đi, thiếu niên cười tủm tỉm nói "Buổi tối lúc tới ngươi nhớ mang theo đồ nhắm rượu nhé."

Hắn nhìn thiếu niên, cười, trong lòng đã đáp ứng ngay, nhưng trên mặt cũng lại cố ý nói "Có lẽ buổi tối ta không tới đâu ."

Thiếu niên nghe xong, rất là tiếc hận thở dài "Nga, phải không? Không có việc gì! Vậy lần sau hữu duyên tái kiến nhé." Dứt lời, thiếu niên liền phất tay, xoay người vào phòng.

Hắn nhìn thiếu niên xoay người rất là tiêu sái, chỉ mỉm cười, trong lòng nghĩ tới nếu đêm nay hắn mang đồ ăn cùng rượu tới, thiếu niên sẽ có biểu tình như thế nào đây ?

Chính là, hắn sao cũng không nghĩ tới , đêm đó lúc hắn mang theo đồ nhắm rượu tới, trong viện không thấy thiếu niên, hắn kinh ngạc nhìn khoảng sân trống rỗng vắng vẻ mà ngần ngơ , ngẩn ngơ một hồi lâu, hắn do dự có nên đẩy ra căn phòng kia để nhìn xem hay không ? Hắn đoán trong lòng, thiếu niên ở trong phòng ngủ chăng ? Bởi vì hắn nói buổi tối không đến , cho nên thiếu niên không đợi hắn ? Do dự một hồi lâu, hắn mới chậm rãi hướng phòng kia đi tới , nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng trống trơn, không có ai.

Thiếu niên kia thật sự đi rồi? Trong lòng hắn nhất thời mất mác..

Nhìn cái giỏ trong tay , còn có đồ nhắm rượu trong giỏ , hắn cười khổ một tiếng, đi ra khỏi phòng, đem giỏ đặt ở trên bàn đá , hắn nghĩ trong lòng , sáng sớm hôm nay thiếu niên nói, thật sự hữu duyên tái kiến sao...... Bởi vì đây là lần cuối cùng hắn ở lại đây , ngày mai, ngày mai hắn nhất định phải rời đi, trở lại nơi mà hắn chán ghét tới hít thở không thông , mà thiếu niên này, là thiếu niên đặc biệt làm cho hắn luôn muốn tiếp cận, chỉ sợ thật sự vô duyên tái kiến .

Bất quá, như vậy cũng tốt , phải không?

Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau , hắn là thứ xuất tử tôn ti tiện như vậy , ai sẽ muốn ý kết bạn đây ?

[ Chú thích : Thứ xuất : Chỉ con / cháu được sinh ra từ con vợ lẽ/ thiếp

Đích xuất : Chỉ con / cháu được sinh ra từ con vợ cả / phu nhân]

Chính là, không nghĩ tới, ở ngày thứ hai trở lại nơi làm người ta chán ghét hít thở không thông kia , thời điểm không thể không đi tham gia một cái đạp thanh hội, hắn gặp thiếu niên.

Lúc ấy rất nhiều người đều vây quanh đích xuất tử tôn của đại gia tộc, hắn không muốn tiến lên, liền có ý như vô tình lạc về phía sau , ở cuối đám người, trong lòng hắn cảm thấy tụ hội như vậy rất không thú vị, tùy ý nhìn quét bốn phía, nghĩ có thể lợi dụng lí do "thể nhược" để lấy cớ rời đi, nhưng vừa mới đảo qua , hắn liền thấy thiếu niên, thiếu niên cùng hắn đều ở cuối đám người, thiếu niên tựa hồ đã sớm thấy hắn , khi hắn nhìn thiếu niên , thiếu niên đối diện hắn nhếch miệng cười, tươi cười rất lớn thực sáng lạn.

Hắn trong lòng nhất thời kinh hỉ không thôi, lặng lẽ đi ra khỏi đám người, hắn thấy thiếu niên đối hắn chớp mắt phất tay ý bảo đi theo sau. Thiếu niên liền xoay người bỗng nhiên chạy đi, hắn thấy thiếu niên chạy tiến vào rừng cây, liền vội vội theo đi.

Thiếu niên tựa hồ không có vũ kỹ cũng không có pháp thuật, khi hắn lặng lẽ thi triển vũ kỹ đi tới rừng cây trước thiếu niên một bước , hắn thấy thiếu niên liếc ngang ngó dọc một phen, sau đó , trèo lên cây, ở trên cây kiếm ra một cái bọc nhỏ, hắn trốn ở một bên cây, nhìn thiếu niên mở ra cái bọc , xuất ra một vò rượu bên trong, tựa như mèo trộm thịt , cọ cọ vò rượu, lộ ra vẻ mặt mê say, hắn có chút dở khóc dở cười, sau đó lại thấy thiếu niên ôm vò rượu đối với phía dưới dùng sức nhìn xung quanh, trên mặt khi thì nhíu mày khi thì lo lắng, thiếu niên hẳn đang sốt ruột vì sao hắn còn chưa tới ?

Chính là, thiếu niên này thật đúng là một chút pháp thuật cùng vũ kỹ cũng không có . Hắn đến đây đã thật lâu , còn cố ý lộ ra tiếng vang, nhưng thiếu niên này một chút cũng chưa phát hiện được hắn.

Nhảy nhảy đến bên người thiếu niên, thiếu niên hoảng sợ, lập tức vừa thấy là hắn, liền cười hắc hắc, đưa qua vò rượu, thần bí hề hề nói "Ngự rượu ta từ trong cung trộm ra đó ."

Hắn vừa nghe, không khỏi ngẩn ngơ, ngự rượu cung đình? Thật đúng là...... Nhìn thiếu niên một bộ thèm ăn nhìn chằm chằm vò rượu, hắn thật sự là dở khóc dở cười.

Không có vũ kỹ không có pháp thuật , cũng dám trộm ngự rượu cung đình sao? Hắn cúi đầu tỉ mỉ xem xét nắp vò rượu một phen, trong lòng kinh ngạc, thật sự trộm được a.

Thiếu niên thất hắn vạch nắp vò ra , liền khẩn cấp đoạt lấy, uống một ngụm sau liền xịu mặt ra vẻ thất vọng "Tưởng gì a , so với thanh quả tử tửu của Lưu tẩu còn kém hơn a ." ( thanh quả = quả trám )

Hắn nhìn vẻ mặt thiếu niên thất vọng không thôi, không khỏi bật cười "Ngươi cho là trong cung đình đều là thứ tốt sao ?"

Thiếu niên thở dài, lẩm bẩm nói "Khó trách hoàng đế nào cũng thích cải trang vi hành......" Lại ảo não không thôi "Ta còn nghĩ rằng nơi này không giống thế......"

Hứa Vị Trọng Sinh KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ