Chap 31: Trúc Mã Thanh Dương Ký - Nhất

1K 50 3
                                    

  Kim Đại Vĩ cùng Tống Thần Nguyệt đang ghé sát vào cửa đều chấn động, lập tức liếc nhau, đều nín thở cố nghe cho hết.

Phía sau , Mặc Tam hơi hơi hí mắt, mặc dù cách khá xa, nhưng động tĩnh bên ngoài hắn vẫn nghe được.

Trương Minh Thụy quả nhiên là tới chiêu lãm Hứa Chính Nhất ...... Là mệnh lệnh của Sở Hiền sao ?

Hiểu biết về Hứa Chính Nhất không nhiều, tuy rằng là người có tài năng nhìn xa trông rộng , nhưng khiến cho Trương Minh Thụy ngàn dặm xa xôi tới Thanh Dương Huyền...... Lại khiến Phương Tung liều mạng bảo hộ che dấu ......

Chỉ sợ không chỉ có mỗi tài năng mà thôi ......

Mặc Tam cân nhắc trong lòng, xem ra, nơi này có rất nhiều thứ hay ho ......

Một bên , tuy Hứa Hạo Nhiên nghe không phải quá rõ vì công phu của hắn không cao, nhưng vẫn nghe tới ba chữ "Nhị hoàng tử", không khỏi ninh mi, cùng hoàng tử và những kẻ như thế nhấc lên quan hệ, tóm lại không phải chuyện tốt!

Trong lòng lại lo lắng, rốt cuộc, cha đã chọc phải ai rồi ?

Mà bên ngoài, Hứa Chính Nhất hơi hơi trầm lại , liền lại tươi cười, rất tiếc nuối nói "Minh Thụy, thật đáng tiếc, phiền toái ngươi giải thích cùng nhị hoàng tử một chút, không phải Chính Nhất không theo, mà là Chính Nhất tài sơ học thiển, huống hồ, Chính Nhất đã quen cuộc sống nhàn vân dã hạc, không quen gò ép ."

Hứa Chính Nhất vừa dứt lời, vẻ mặt Trương Minh Thụy cũng chầm chậm bình tĩnh, thực bình tĩnh, phi thường bình tĩnh , Tống Chân theo bản năng đứng lên, hai nắm tay nắm thật chặt, không khí đột nhiên ngưng trệ lên.

Mà mấy người ở buồng trong cũng không hẹn mà đồng thời cùng khẩn trương .

Tống Thần Nguyệt cùng Kim Đại Vĩ liếc nhau, trong mắt đều có khẩn trương, Hứa Chính Nhất cũng dám cự tuyệt đương triều đệ nhất quyền thần – Trương Minh Thụy?!

Ở phía sau , Mặc Tam hơi hơi niết niết tay Hứa Vị, thấy trong mắt Hứa Vị tràn đầy biểu tình khó hiểu cùng khẩn trương, liền cười trấn an, trong lòng cân nhắc , nếu Trương Minh Thụy cường ngạch , phải ứng đối như thế nào......

Mà Tuệ Khả lại rất im lặng , hắn chỉ mờ mịt hoang mang nhìn nhìn Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên nhíu chặt mi, đã đứng dậy, chuẩn bị đi hướng cạnh cửa , nhưng bị Tuệ Khả lôi kéo trở lại .

Hứa Hạo Nhiên quay đầu, chỉ thấy Tuệ Khả im lặng lắc đầu ra hiệu .

Hứa Hạo Nhiên nhíu mày.

Lúc này, tiền phương đột nhiên truyền đến thanh âm cười nhẹ .

Tiếng cười trầm thấp mang theo quỷ dị sung sướng.

Nguyên bản , Trương Minh Thụy đang đứng ở trước mặt Hứa Chính Nhất đột nhiên cười nhẹ , Tống Chân ngạc nhiên .

Nhưng Hứa Chính Nhất coi như một chút cũng không ngoài ý muốn, tựa hồ đã sớm dự đoán được, vẫn bình lặng tự nhiên tự châm tự ẩm như cũ, mà khi Hứa Chính Nhất uống xong một ly trà, khi tính tái châm thêm một ly, Trương Minh Thụy đột nhiên vươn tay lấy mất , ở thời điểm Hứa Chính Nhất còn trợn mắt , Trương Minh Thụy rất tao nhã nâng chén, uống một hơi cạn sạch, uống hết , Trương Minh Thụy nhẹ nhàng cười với Hứa Chính Nhất.

Hứa Chính Nhất trợn ngược mắt , chống đầu . thích thú nhìn Trương Minh Thụy đứng ở trước mặt mình.

Mà sắc mặt Tống Chân cũng hơi hiện ra tức giận

Mà Trương Minh Thụy uống xong liền đem cái chén buông xuống , lại thản nhiên rót nước trà vào .

Vừa rót , vừa thản nhiên nói "Một khi đã như vậy, vậy ngươi tính toán muốn đứng ở bên tam hoàng tử sao ?"

Hứa Chính Nhất rất lười nhác trả lời "Không biết."

Trương Minh Thụy hơi hơi chọn mi, mỉm cười "Không biết? Nếu có thể, đại khái, ngươi tình nguyện ai cũng không để ý tới, ở Thanh Dương Huyền này sống nốt quãng đời còn lại đi."

Hứa Chính Nhất thở dài "Minh Thụy, quả nhiên ngươi tối hiểu biết ta."

Lúc này, mấy người ở buồng trong có chút mờ mịt nhìn nhau , như thế nào, nghe khẩu khí này...... Giống như Trương Minh Thụy này cùng Hứa Chính Nhất là hảo hữu nhiều năm không gặp a ?

Trương Minh Thụy buông ấm trà trong tay, thản nhiên mỉm cười, thật sâu nhìn Hứa Chính Nhất "Ngươi nên biết, ngươi vốn là kẻ trong cuộc ."

Hứa Chính Nhất chớp chớp mắt, vuốt cằm, đắn đo "Phải không? Ta sao lại không biết?"

Trương Minh Thụy khẽ lắc đầu "Ngươi thích giả bộ thì cứ giả bộ đi . Hạo Nhiên, xem ra, ngươi và ta vào lúc đó sẽ tránh không được một trận chiến ."

Hứa Chính Nhất lần nữa trợn trắng mắt , có chút chơi xấu mở miệng "Kính nhờ! Minh Thụy, ngươi cũng biết, ta căn bản không giỏi võ nghệ, đánh nhau với ngươi là ta đánh không lại , chắc chắn phải không ?! Hay là ngươi muốn đánh chết ta ! Vậy ngươi nói sớm đi thôi ! Đến đến đến...... Hiện tại liền đánh chết ta là hảo !"

Trương Minh Thụy cũng chỉ cười nhẹ , thanh âm lộ ra một chút bất đắc dĩ "Ngươi cũng biết ta vĩnh viễn sẽ không lấy kiếm chỉ vào ngươi mà ."

Hứa Chính Nhất hắc hắc cười đắc ý "Vậy ngươi làm bộ như hôm nay không phát hiện ra ta đi. Đến! Hôm nay là sinh thần của tiểu nhi tử nhà ta , cũng là lễ trung thu, hai ta đều đã hơn mười mấy năm không gặp rồi . Đến, uống một chén đi."

Hứa Chính Nhất vừa nói , liền muốn đứng dậy kéo Trương Minh Thụy qua, Trương Minh Thụy lại tránh đi, thản nhiên nói "Đó căn bản là không có khả năng . Hạo Nhiên, ngươi nên hiểu được, có một số việc ta nhất định phải làm."

Hứa Chính Nhất cứng đờ, cũng thu hồi cợt nhả trên mặt , nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy vẫn giữ thần sắc thản nhiên , sau một lúc lâu, thở dài, gãi gãi đầu, có chút suy sụp ngồi vào trên ghế, thanh âm trầm thấp có chút chua xót khôn kể "Minh Thụy...... Các ngươi sẽ không thể cho rằng cho tới bây giờ đều không có Phương Hạo Nhiên này sao?"

Trương Minh Thụy không trả lời, chỉ trầm mặc đứng sau một lúc lâu, liền chậm rãi xoay người, từng bước một hướng cửa đại môn đi đến, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói "Hạo Nhiên...... Lúc hai ta gặp lại , ta sẽ không lưu tình với bất cứ kẻ nào , ngoài ngươi......"

Hứa Chính Nhất run lên, lập tức chậm rãi rũ mắt, tay đặt ở vịn ghế cũng gắt gao nắm chặt.

Im lặng . Im lặng khiến người phải sợ hãi.

Mấy người ở buồng trong đều nhìn nhau , đều không biết có nên đi ra ngoài lúc này hay không ?

Mà đúng lúc này, ầm một tiếng.

Người ở trong buông hoảng sợ , đều lập tức xông ra ngoài.

Chỉ thấy Tống Chân mắt đã đỏ bừng phẫn nộ, trên mặt đất là đống mảnh sứ vỡ vụn hỗn độn.

"Nương!" Hứa Vị kinh hô một tiếng, vội vàng vọt qua , Hứa Hạo Nhiên cũng lấy lại tinh thần, vội chạy tới .

Hứa Chính Nhất đã đứng lên, nhíu mày nhìn Tống Chân, vẻ mặt có chút nghi hoặc "Chân Chân, sao ngươi lại đập vỡ chén trà ? Bộ chén trà kia không phải là thứ ngươi thích nhất sao?"

"Bị Trương Minh Thụy chạm qua , ta cũng không thích nữa !" Tống Chân hít vào một hơi thật sâu, miễn cưỡng tỉnh táo lại, cường cười nói "Lão gia, người kia có bao nhiêu đáng giận, lão gia cũng không phải không biết, chén trà bị hắn dùng qua rồi khiến ta cảm thấy thực ghê tởm! Lão gia, vẫn không dùng lại cho thỏa đáng!"

Hứa Chính Nhất không nói gì, chỉ nhìn Tống Chân, ánh mắt lợi hại cùng thanh minh.

Hứa Vị Trọng Sinh KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ