Khi Đại Sở bước vào năm mới , mặc đồ mới , đây là nhất định , người một nhà cùng ăn chung một bữa cơm đoàn viên ấm áp hòa thuận lại càng là điều tất nhiên , đương nhiên, còn có bái táo công, thổ công gia, thành hoàng gia , cũng là cần thiết .
Đêm ba mươi tháng giêng là ngày ăn bữa cơm đoàn viên, ngày đầu năm xuất môn thăm họ hàng người thân , ngày mùng bốn cúng thành hoàng, đương nhiên, còn có một thứ rất được hoan nghênh cùng chờ mong , mùng năm đến mùng tám, du viên hội ( ngày hội liên hoan )được tổ chức liên tục ba ngày.
Theo truyền thuyết, năm đó thái tổ đế đánh Nam Cương bị vu sư Nam Cương sử dụng mặc quỷ cùng yêu vật vây công, thiếu chút nữa không về được, là thiên thần phù hộ, giáng xuống hỏa cầu khiến mặc quỷ cùng yêu vật chết cháy, thái tổ đế mới có thể đánh hạ Nam Cương, bắt sống vu sư Nam Cương.
Bởi vì thiên thần thích náo nhiệt, thái tổ đế đã hạ lệnh, hàng năm từ mùng năm đến mùng tám tháng giêng đều tổ chức du viên , lấy dịp này để kỉ niệm ân cứu mạng của thiên thần .
Phong tục các nơi bất đồng, nội dung du viên hội cũng không tất giống nhau.
Du viên hội ở Thanh Dương Huyền, đại khái là bình thường nhất, cũng chỉ quanh quẩn bằng việc uống rượu trong rừng mai , đương nhiên, có lẽ văn nhân nhã sĩ sẽ thích , lại còn có người thỉnh gánh hát đến hát hí khúc, đây là việc lão nhân cùng nữ nhân đều thích , về phần luận võ đấu lục nghệ gì gì đó , đây là điều kẻ đọc sách thích nhất .
Cái gọi là lục nghệ chính là vũ kỹ, cầm nghệ, họa nghệ, thư nghệ, kì nghệ, xạ kĩ.
Ở Đại Sở không có mở cuộc thi võ , chỉ có văn khoa tiến sĩ, nhưng, hiện giờ kẻ đọc sách nếu không có thân mang lục nghệ chính là sẽ bị cười nhạo . Năm đó , mười hai tướng sĩ dưới trướng thái tổ đều là người văn võ song toàn , ảnh hưởng với kẻ hậu thế cũng rất sâu xa , bởi vậy, tuy rằng chỉ có văn khoa nhưng cũng không khuyết thiếu tướng sĩ trẻ tuổi !
Bởi vậy, ở trong ba ngày của du viên hội , bên sông Hộ Thành là náo nhiệt nhất, địa phương kia chính là nơi luận võ đấu nghệ .
Mà tiểu hài tử, thích nhất , đương nhiên là múa mặt nạ .
Buổi tối cuối cùng của ngày mùng tám , phố lớn ngõ nhỏ ở Thanh Dương Huyền đều có không ít tiểu hài tử cầm theo mặt nạ do tự làm , hoặc là mặt nạ hai tiền mua ở chỗ lão Dương đầu phố , đi khắp hang cùng ngõ hẻm gõ đại môn, hì hì cười đùa , xin hồng đường ( đường mật ) hay tiền đồng của những người lớn mà chúng đã quen hay chưa quen.
Mà ngày hôm đó, mặc kệ là người nào , gặp những tiểu hài tử bướng bỉnh này chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, ngoan ngoãn cho hồng đường hoặc là tiền đồng.
Ngàn vạn lần không thể mắng chửi, hoặc là trừng mắt thổi râu, bởi vì này buổi tối hôm đó những tiểu hài tử đeo mặt nạ chính là lão đại ở Thanh Dương Huyền!
Bởi vì nghe nói, nếu có người nào nổi giận hay la mắng tiểu hài tử đeo mặt mặt nạ thì khẳng định trong năm mới sẽ làm việc không thuận !
Đương nhiên, đây có lẽ không phải sự thật, bất quá, tập tục này ở Thanh Dương Huyền đã muốn truyền lưu thật lâu thật lâu.
Chính là, mặc kệ thiệt giả như thế nào, thấy tiểu hài tử đáng yêu xốc lên mặt nạ, cười tủm tỉm mở ra hai tay , nột nột hô "Chúc mừng phát tài, hồng đường lấy đến !", rất nhiều người đại khái sẽ cười ha hả , ngoan ngoãn xuất ra hồng đường sớm đã chuẩn bị trên người.
......
Mà ngày hôm nay là ngày ba mươi tháng giêng .
Hứa Vị lôi kéo Mặc Tam, dọc đường dặn dò lẩm bẩm "Cho dù muốn luyện công cũng không cần cấp bách như thế chứ . Thật là! Nhớ kĩ phải theo ta về nhà để đón năm mới đó !......"
Mặc Tam im lặng nghe, nghiêng đầu nhìn về phía Vị Vị đang lải nhải , bởi vì một đường đi nhanh nên mặt Vị Vị đỏ ửng , ánh mắt lượng lượng , dưới ánh nắng xế chiều có chút ướt át, nhịn không được nâng tay sờ mắt Vị Vị, đổi lấy Vị Vị mạc danh kỳ diệu nhìn chằm chằm.
"Tiểu Mặc, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không ?!"
Mặc Tam trầm mặc thu hồi tay , gật đầu, hắn có nghe, chính là...... Vị Vị hảo dong dài, nhưng những lời này không thể nói, Vị Vị sẽ tức giận.
"Vậy ngươi vào mùng tám mới trở lại trên núi luyện võ nhé !" Hứa Vị nghiêm túc công đạo .
Mặc Tam khẽ nhíu mày, hắn vốn định đêm nay sẽ trở lại ...... Tinh la kỳ bàn kia là thứ mà đời trước hắn không có cách nào nhìn thấy, đời này, khó được Tuệ Viễn giao cho mình, đã nhiều ngày, hắn cũng tự giác ngộ ra được một chút môn đạo với tinh la kỳ bàn kia , đang muốn tiếp tục nghiên cứu thì Vị Vị lôi hắn ra ngoài .
Nhìn Vị Vị bên người nghiêm túc trừng mắt vớimình, cặp mắt kia trong veo kiền tịnh , rõ ràng không thể dọa người mà còn ra vẻ uy nghiêm trừng người ta , thật giống , con thỏ nhỏ xù lông nha ......
Vì thế khuôn mặt đang nhăn lại hơi hơi dãn ra, trong mắt còn hiện lên tiếu ý .
"Tiểu Mặc, ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đáp ứng rồi nga. Ngươi không được trốn ta chạy về , có nghe hay không?!" Hứa Vị cũng không phát hiện ý cười trong mắt Mặc Tam, chỉ nhìn Mặc Tam dãn mày ra , vì thế, liền dặn dò ngay .
Cho dù mất ăn mất ngủ như thế nào, cũng phiền lòng có giới hạn thôi chứ !
Từ lúc sư phó đem tinh la kỳ cho Tiểu Mặc sau, Tiểu Mặc liền mê thượng cái bàn cờ được tạo nên bằng đá kia , thiếu chút nữa ngay cả ngủ đều ở đó ngủ luôn , nếu không phải mình ra vẻ tức giận cố đem Tiểu Mặc kéo trở về, Tiểu Mặc cũng không tính ngủ. Nhưng mà buổi tối đầu tiên khi mình tỉnh lại lúc nửa đêm thì phát hiện bên cạnh trống không ...... Đành phải, thiên tân vạn khổ đi đến phía sau núi đem người kéo về , bởi vì ban đêm nơi nơi đen kịt, còn kém chút nữa liền quăng mình vào huyền nhai , nhưng một thân bị sát thương đủ để khiến Tiểu Mặc kinh sợ, cũng không dám cản mình kéo đi , sắc trời tối sầm lại liền ngoan ngoãn trở về tự.
Bất quá, tinh la kỳ bàn kia , sao đời trước sư phó không bao giờ nói cùng mình ......
Mặc Tam nhìn vẻ mặt Hứa Vị kiên quyết, nghĩ tới nửa đêm kia bởi vì mình đột nhiên nghĩ tới một điều then chốt của tinh la kỳ bàn , bỏ chạy tới chỗ tinh la kỳ bàn, Vị Vị tìm đến lại là một thân chật vật bị cây cỏ cứa vào da thịt lại bị ngã sấp xuống , lúc ấy, trong lòng mình cũng rất đau .
Thôi, dù sao chỉ có tám ngày mà thôi.
Liền gật gật đầu, nếu mình trộm đi trở về, Vị Vị khẳng định sẽ giống lần trước , không quan tâm cái gì liền chạy đến...... Chỉ cần tưởng tượng , tới sơn đạo tối như thế , Vị Vị đạp vào khoảng không suýt nữa thì té xuống huyền nhai , trong lòng liền căng thẳng.
Nắm tay Vị Vị cũng dùng lực , Vị Vị ăn đau kinh hô một tiếng "Tiểu Mặc!"
"Không được giống nhau lần trước nữa !" Mặc Tam sẳng giọng nói.
Hứa Vị sửng sốt, trừng mắt nhìn, một hồi lâu, mới phản ứng lại, không được giống lần trước nữa ? Ngô, là cái lần mình tỉnh lại nửa đêm liền đi tìm Tiểu Mặc sao ?
Nếu không phải Tiểu Mặc nửa đêm chạy tới cái bàn cờ kia , mình phải vất vả mò vào núi thế sao ?
Vì thế, Hứa Vị ngược lại nghiêm túc mở miệng "Ngươi nếu ngoan ngoãn ngủ, ta sẽ không giống lần trước nữa !"
Mặc Tam không nói gì.
Nhìn chằm chằm Hứa Vị , trầm mặc sau một lúc lâu, Mặc Tam mới thở dài mỏng đến nghe không rõ , nói "Đã biết."
Hứa Vị vừa ý gật đầu, nâng lên đôi tay không bị chế trụ, sờ sờ đầu Mặc Tam, cười tủm tỉm nói "Đây mới là bé ngoan" Dừng một chút, lại dùng giọng điệu hống hài tử "Tiểu hài tử nếu không chịu ngủ đủ giấc vào buổi tối sẽ không cao được nha ."
Khóe miệng Mặc Tam hơi hơi vừa kéo.
Dường như ...... Đời trước, hắn cơ hồ không có ngủ đủ giấc , nhưng bộ dáng cũng cao lớn lắm chứ . Ít nhất, so với Vị Vị thì vẫn cao lớn hơn!
Hơn nữa......
Hờ hững so so chiều cao của mình với Vị Vị , Mặc Tam đạm mạc nói "Vị Vị, ta so với ngươi cao hơn một cái đầu."
Vị Vị đang có chút luyến tiếc rời tay khỏi sợi tóc mềm mại của Mặc Tam, nhất thời tay lại cứng lại .
**********
Lúc tới Hứa Phủ đã là đêm .
Trên đường có chút vắng , đại khái mọi người đều đã về ăn bữa cơm đoàn viên rồi đi.
Khi vào Hứa phủ , Tuệ Khả cùng Tống Thần Nguyệt đang giúp đỡ Tống Chân chuẩn bị bữa cơm đoàn viên.
Mà Kim Đại Vĩ, Hứa Hạo Nhiên cùng Hứa Chính Nhất lại ở thư phòng.
Mặc Tam đạm mạc hữu lễ cùng Tống Chân chào hỏi , động tác hành lễ cùng lời nói ra tao nhã ngoài dự kiến của mọi người.
Chào hỏi xong, Mặc Tam liền xoay người hướng thư phòng đi đến.
Hứa Vị lưu lại hỗ trợ chuẩn bị.
"Oa, thực nhìn không ra nha , nguyên lai mặc quỷ hoàng tử cũng hiểu lễ như thế ." Tống Thần Nguyệt chậc chậc cảm thán .
![](https://img.wattpad.com/cover/157196783-288-k90670.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Hứa Vị Trọng Sinh Ký
RomanceTác giả: Thiên Khỏa Thụ Thể loại: Trọng sinh, huyền huyễn, 1X1. Couple: Sở Mặc x Hứa Vị. Văn án: Một tam hoàng tử sinh ra mang dấu hiệu long văn hắc sắc trên người. Bị muôn người ghét bỏ, bị cho là điềm xấu. Họ gọi hắn là Mặc quỷ hoàng tử . Hắn, khô...