Chap 59: Long Văn Chi Kỳ Liên Sơn - Ngũ

739 35 0
                                    

Lúc này đỉnh núi Đại Ngọc sơn, Tuệ Khả ngơ ngác ngồi.

Tuệ Viễn chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thiếng thở dài làm bừng tỉnh Tuệ Khả, khi Tuệ Khả quay đầu thấy Tuệ Viễn, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười ngại ngùng "Đại sư......"

Tuệ Viễn mỉm cười, tươi cười rất ôn hòa, nâng tay sờ đầu Tuệ Khả, ôn nhu hỏi "Sao không đi tìm đại ca ca của ngươi, ở trong này làm cái gì?"

Tuệ Khả tươi cười hơi cứng đờ lại , lập tức cúi đầu, kéo góc áo của mình , nột nột nói "Không dám đi......"

Tuệ Viễn nhìn trên mặt Tuệ Khả mê mang, trong lòng thở dài, lại là một oan nghiệt!

"Nơi này cảnh sắc đẹp không ?" Tuệ Viễn thay đổi đề tài, hòa ái hỏi.

Tuệ Khả ngẩng đầu, thờ ơ gật đầu, kỳ thật, cảnh sắc thế nào hắn cũng chưa xem......

"Lúc trước, sư phó của ta đuổi ta xuống núi để lịch lãm ( tự rèn luyện bản thân ) , ta không muốn đi, bởi vì ta không muốn rời đi nơi này, nhưng sư phó lại nói, chờ ta trở lại , ta sẽ thấy Đại Ngọc sơn đẹp hơn, bởi vì khi đó, ánh mắt của ta cùng cảnh sắc trong lòng sẽ không giống nhau ......"

Tuệ Khả kinh ngạc nghe, ánh mắt vẫn mê mang như cũ, nhưng tựa hồ có chút minh bạch......

"Ngươi có biết, ngươi là nữ hài tử không ?" Tuệ Viễn đột nhiên quay đầu , nghiêm túc hỏi.

Tuệ Khả sửng sốt, lập tức ngốc hồ hồ lắc đầu "Đại ca ca nói ta là đệ đệ......"

Tuệ Viễn trầm mặc nhìn Tuệ Khả, sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tuệ Khả, ôn nhu nói "Tuệ Khả, tương lai ngươi lớn lên liền hiểu được ...... Ngươi là yêu vật, không phải người bình thường, ngươi...... Có thể lựa chọn ......"

Có thể lựa chọn?

Tuệ Khả nghiêng đầu, có ý gì?

**********

Giúp bạch lang thoa xong thảo dược , nam hài thanh tú nhìn nhìn hoàn cảnh bốn phía, lại thử sờ sờ kiển cầu màu đen, mềm , dường như rất có tính đàn hồi a ?

Mà bạch lang lúc này sau khi được thoa thảo dược , tựa hồ khôi phục khí lực, cũng hảo kì tiến lên, vừa mới đem móng vuốt vươn ra , đột nhiên ba một tiếng —

Bạch lang kêu rên một tiếng, chật vật ngã văng ra ngoài.

Nam hài hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía bạch lang "Tiểu Bạch!!" Vội vàng chạy qua "Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ?"

Bạch lang rất ủy khuất hướng nam hài ô ô kêu vài tiếng, nam hài trấn an sờ sờ đầu bạch lang, vừa mới nãy hắn thấy rõ ràng, bạch lang vừa tới gần, kiển cầu màu đen kia lại đột nhiên tản mát ra hàn khí bén nhọn, sau đó, bạch lang lại bị ngã văng ra ngoài . Kỳ quái, sao chính hắn tới gần, lại sờ sờ mà không có chuyện gì nhỉ ?

Nam hài quay đầu nhìn nhìn kiển cầu im lặng, lại đi qua , bạch lang vội đuổi kịp, cắn ống quần nam hài, lắc đầu.

Nam hài cúi đầu cười, trấn an nói "Không có việc gì , ta vừa mới còn sờ vào được mà , không có việc gì ."

Nam hài dứt lời, liền tiếp tục hướng kiển cầu màu đen đi qua, lẳng lặng nhìn kiển cầu một hồi, vươn tay, sờ sờ, liền chậm rãi đưa tay theo khe hở đi vào, chậm rãi , chậm rãi đi vào phía trước, rốt cục chạm đến nam hài tuấn mĩ trong kiển cầu , nam hài thanh tú nhẹ nhàng đụng chạm , tốt lắm, ấm áp , Tiểu Mặc còn sống......

Nam hài nhẹ nhàng thở ra, lúc này, trên mặt nam hài mới lộ ra tươi cười yên tâm, lập tức trước mắt có phần hôn ám, cước bộ nam hài một cái liền hư nhuyễn, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống, đột nhiên, kiển ti trên lưng của nam hài tuấn mỹ giống như có ý thức , đem cổ tay không kịp thu hồi của nam hài quấn quanh, kéo lại nam hài, nam hài mới không có ngã sấp xuống.

Nam hài lắc lắc đầu , ý thức có phần mơ hồ , ánh mắt thanh minh thêm một ít, sửng sốt nhìn cổ tay mình bị kiển ti quấn quanh, theo bản năng thấp giọng lẩm bẩm "Là Tiểu Mặc sao?"

Mà lúc này, kiển ti đột nhiên chậm rãi thu trở về.

Nam hài sửng sốt, lập tức hiểu rõ cười "Tiểu Mặc! Thật tốt quá! Ngươi không có việc gì!" Lập tức lại phiền não gãi đầu "Chỉ là, ngươi thành cái dạng này thì nên làm cái gì bây giờ nhỉ ?"

Hắn không thể kéo kiển cầu này rời đi. Hơn nữa, Tiểu Mặc dường như rất không thích Tiểu Bạch chạm vào , như vậy, Tiểu Bạch cũng không có biện pháp tha lên......

*********

Phương Kính Nhiên đẩy ra cánh cửa sương phòng, nhìn nam nhân tự ẩm tự châm đang ngồi ở bên bàn trong, cung kính chỉ lễ "Hạ quan bái kiến vương gia!"

Nam nhân được gọi là vương gia liền ngẩng đầu, nhe răng cười, thật là sang sảng "Kính Nhiên cần gì đa lễ như thế chứ ! Gọi ta Cảnh Phong là được !"

Phương Kính Nhiên vẻ mặt chính trực bộ dáng nghiêm túc "Hạ quan không dám!"

Nam nhân, cũng chính là Cảnh Phong rất là bất đắc dĩ, lắc đầu than nhẹ "Ngươi cái gì cũng tốt , chỉ là không khỏi quá mức cứng nhắc ! Điểm ấy, Phương Hạo Nhiên so với ngươi vẫn tốt hơn." Đột nhiên đề cập đến nam nhân mà mình thật chán ghét , sắc mặt Cảnh Phong hơi hơi trầm xuống.

Phương Kính Nhiên cũng vẫn là vẻ mặt nghiêm túc như cũ, chỉ rũ mắt xuống .

"Nói đi, ngươi tìm đến ta là bởi vì chuyện ta cấp vệ binh cho Khúc Khương Hữu sao ?" Cảnh Phong hỏi, lại tự ẩm một ly.

Phương Kính Nhiên cung kính chỉ lễ "Hạ quan nghi hoặc, như vậy không phải làm bẩn uy tín của vương gia ngài sao ? Đám vệ binh này mặc chính là giáp phục của quý phủ vương gia."

Cảnh Phong cười cười, rất bất đắc dĩ "Ta cũng không muốn, nhưng đây là ý của Trương Minh Thụy, ta cũng chỉ chiếu ý tứ của hắn mà làm thôi."

Trương Minh Thụy? Thừa tướng đại nhân??? Phương Kính Nhiên ngạc nhiên.  

Hứa Vị Trọng Sinh KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ