Chap 127: Kết Cục Cuối Cùng - Tam

596 34 0
                                    

  Ở sau khi Trương Minh Thụy rời đi, Mặc Tam còn đứng ở nơi đó , nhíu mày suy tư về lời khuyên bốn năm trước, Trương Minh Thụy nói câu này là có ý gì ? Ở thời điểm Mặc Tam suy tư, cái bóng màu đen dưới chân Mặc Tam bắt đầu kéo dài , ngay sau đó Mặc Thất liền nháy mắt thoáng hiện, quỳ rạp trên đất, cung kính thấp giọng nói "Mặc Thất bái kiến chủ tử!"

"Tìm được Hứa công tử chưa ?" Mặc Tam trầm giọng hỏi, trong lòng nôn nóng, ngữ khí cũng có chút áp lực vội vàng.

"Thỉnh chủ nhân trách phạt!" thanh âm Mặc Thất có chút chột dạ cùng bất an "Mặc Qủy đạo đã lục soát khắp toàn bộ kinh thành, vẫn không tìm được Hứa công tử."

Đôi mắt Mặc Tam trầm xuống, trong lòng khẩn trương, không tìm được?! Ngay cả Mặc Qủy đạo đã thậm nhập vào kinh thành cũng không tìm được Vị Vị?! Sở Hiền đem Vị Vị của hắn giấu ở đâu đây ?!

**********

Hôm sau, ngày đầu tiên của đại điển sắc phong hoàng tử!

Phương Hạo Nhiên ngồi trên xe ngựa, người ngồi bên đương nhiên là Trương Minh Thụy.

"Minh Thụy, Mặc Tam đâu?" Phương Hạo Nhiên sáng sớm đã thức dậy nhưng không thấy Mặc Tam , lúc này phải đi tới đế cung kinh thành , nhưng Mặc Tam cũng không thấy bóng dáng , hay là hắn đã sớm đi đế cung?

Trương Minh Thụy đưa tay cầm một mâm hoa quả để qua , nhẹ nhàng cười "Chắc hắn đã xuất phát trước rồi ."

Phương Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, xuất phát trước? Hay là...... Đi tìm Vị Vị? Nếu là vế trước, thì thật không có gì, nếu là vế sau, vậy hắn thật sự hy vọng Mặc Tam đem Vị Vị cùng Viễn Viễn đều cứu ra, nhưng chỉ sợ vạn nhất cứu không được, Mặc Tam lại tự mình mắc vào , vậy thật sự phiền toái !! Cả một đám người đi theo Mặc Tam cũng liền xong đời !

"Yên tâm, hắn không ngốc thế đâu ." Nhìn ra Phương Hạo Nhiên lo lắng, Trương Minh Thụy mỉm cười nói , cầm lấy một miếng trái cây đưa tới bên miệng Phương Hạo Nhiên "Ăn đi. Cháo sáng ngươi cũng ăn không được bao nhiêu. Trái cây này ta lấy từ Ngọc Thạch cung , là thứ ngươi thích nhất ."

Phương Hạo Nhiên lúc này một chút thèm ăn cũng không có, nhưng cái tay ở trước mặt hắn cố chấp như vậy, không chịu rời đi , giằng co sau một lúc lâu, Phương Hạo Nhiên đành phải hé miệng, nuốt vào trái cây. Mà Trương Minh Thụy nhìn thấy thế , khóe miệng cong lên nét cười ôn nhu.

Bên này , Hứa Vị cùng Phương Viễn đang ngẩn ngơ nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện ở trước nhà tù của bọn họ. Khuôn mặt nữ nhân này tuy rằng so với trước kia thiếu một vết sẹo, xinh đẹp thanh uyển không ít, nhìn qua cũng thực xa lạ , nhưng Hứa Vị cùng Phương Viễn lại chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra......

"Nương!" Người cất tiếng đầu tiên là Hứa Vị, Hứa Vị ngơ ngác nhìn nữ nhân trước mắt, nhìn nữ nhân trước mắt kích động nhìn bọn họ, nước mắt nàng lả tả rơi, đôi mắt Hứa Vị nhịn không được đỏ lên, tiến lên từng bước, thanh âm run rẩy mà gọi "Nương!......"

"Vị Vị!" Tống Chân từng bước tiến lên, gắt gao cầm lấy hai tay vươn ra của Hứa Vị, thanh âm nghẹn ngào nói "Vị Vị...... Ngươi, ngươi không sao chứ?"

"Nương , ta tốt lắm." Hứa Vị cố gắng mỉm cười bài trừ, trấn an .

Tống Chân tầm mắt chuyển hướng về Phương Viễn đứng một bên ngẩn ngơ, hắn như đang suy nghĩ rồi lại gắt gao mân môi, nàng do dự một chút, bất an mà gọi "Hạo Tử?"

"Nương, ta hiện tại kêu là Phương Viễn." Phương Viễn thấp giọng nói, trên mặt cố gắng làm bộ bình tĩnh.

Tống Chân ngẩn ngơ "Ngươi đã thượng gia phả Phương gia sao?"

Phương Viễn trầm mặc gật đầu.

Tống Chân thấp giọng thì thào "Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt......"

Hứa Vị nhìn vẻ mặt Tống Chân hoảng hốt, nhịn không được lo lắng nói "Nương, ngài không sao chứ?"

Tống Chân lấy lại tinh thần, vội khẽ lắc đầu "Nương không có việc gì, Vị Vị đừng lo lắng."

Hứa Vị gắt gao nhìn chằm chằm Tống Chân, không có việc gì sao? Nhưng vì sao sắc mặt nương tái nhợt như vậy ? Còn có...... Sao nương lại đến được nơi đây ? Nương vào bằng cách nào? Nhưng mấy vấn đề này, Hứa Vị lại không biết vì sao không nghĩ hỏi ra miệng .

Nhưng dù hắn không hỏi , Phương Viễn cũng đã hỏi trước "Nương, ngươi vào bằng cách nào?"

Tống Chân ngẩn ra, lập tức rũ mi mắt, thấp giọng nói "Nương đương nhiên có cách của nương ."

"Nương?" Phương Viễn nhíu mày, vừa định mở miệng, Tuệ Khả đứng một bên lại kéo kéo tay Phương Viễn , nhỏ giọng nói "Đại ca ca, đừng hỏi ."

Tống Chân nghe thấy Tuệ Khả nói, quay đầu nhìn về phía Tuệ Khả, mỉm cười "Tuệ Khả đã trưởng thành rồi nha ."

Sắc mặt Tuệ Khả ửng đỏ, vội buông đôi tay vẫn đang kéo lấy tay Phương Viễn , nhỏ giọng hô "Bá mẫu hảo."

Tống Chân tỉ mỉ đánh giá Tuệ Khả, cười cười, tươi cười thực vừa lòng, lại quay đầu nhìn về phía Hứa Vị cùng Phương Viễn, nhìn qua lại , hồi lâu, mới nói "Yên tâm, có nương ở đây, các ngươi sẽ không có việc gì ."

Hứa Vị vừa nghe thấy lời này, tim đều run lên, không biết vì sao, hắn đột nhiên có dự cảm không tốt lắm. Vừa định vội vàng mở miệng, nhưng Tống Chân cũng ôn nhu cười, lập tức chợt lóe liền không thấy .

Phương Viễn nhíu mày nhìn, sau một lúc lâu, nói khẽ nói với Hứa Vị "Vị Vị, ngươi xem, nương có phải lại đi làm mấy truyện ngu ngốc nữa hay không ?"

Hứa Vị cười khổ lắc đầu "Ca, ta không biết."

Tuệ Khả lại đột nhiên mở miệng "Đừng lo lắng, đại ca ca, bá mẫu , nàng không có việc gì đâu ."

Phương Viễn cùng Hứa Vị đều nhất tề xoát xoát quay đầu nhìn về phía Tuệ Khả, Tuệ Khả hoảng sợ, sợ hãi nói "Ta, ta chỉ là cảm giác......"

Cảm giác? Phương Viễn cùng Hứa Vị vốn tưởng rằng Tuệ Khả vịn vào thứ gì đó nắm chắc , hiện tại vừa nghe lời này, ánh mắt cũng không từ ảm đạm xuống, bọn họ không sợ cái khác, chỉ sợ nương vì cứu bọn họ, có thể lại đi mạo hiểm và vân vân...

Mà Tống Chân vừa chợt lóe rời đi nhà tù , rất nhanh lại hiện ra ở trước một cung điện hoang phế , thản nhiên lau đi nước mắt trên mặt, khuôn mặt Tống Chân lạnh như băng, nhìn chằm chằm nam nhân vẻ mặt chua xót đứng ở trước mặt nàng, lạnh lùng nói "Ngươi tránh ra, ta muốn phá kết giới!"

Nam nhân nhìn Tống Chân, vẻ mặt thống khổ, thanh âm khàn khàn mang theo áp lực "Chân nhi , ngươi thật sự muốn phản bội chúng ta sao? Ngươi đã quên con của chúng ta sao?"

Trên mặt Tống Chân hiện lên một tia do dự, nhưng lập tức lại kiên định "Ta là bách hoa nữ Tống gia ! Ta chưa từng quên, nhưng mà Cảnh Phong, ngươi nên biết, người bị nhốt tại địa cung chính là hai nhi tử của ta ! Ta không thể mặc kệ bọn họ !"

Nam nhân, cũng chính là Cảnh Phong vẻ mặt từng chút dữ tợn lên "Nói cho cùng , ngươi vẫn không quên Phương Hạo Nhiên! Đó là nhi tử Phương Hạo Nhiên !"

Tống Chân bình tĩnh dừng ở Cảnh Phong "Cái đó và Hạo Nhiên không quan hệ, ta là một mẫu thân. Cảnh Phong, tránh ra."

Hứa Vị Trọng Sinh KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ