Chap 15: Trúc Mã - Thập Nhất

1.7K 84 4
                                    

  Tiểu Bạch cũng vẫn chưa dám ăn món gà quay thơm ngào ngạt kia , đầu tiên là sợ hãi nhìn Mặc Tam đã xoay người đi , sau một hồi , đột nhiên mạnh mẽ cắn lấy con gà trong tay Hứa Vị , quay người lại rồi liền nhanh chóng chạy đi, lưu lại một đường toàn bụi là bụi......

Hứa Vị ngơ ngác nhìn thân ảnh Tiểu Bạch đã biến mất ở trong rừng cây, trong lòng vô ngữ , sao ...... Tiểu Bạch sợ Mặc Tam như vậy ?

Quay đầu nhìn về phía Mặc Tam đã xoay người lại , Mặc Tam đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm phương hướng mà Tiểu Bạch vừa chạy đi.

Hứa Vị trừng mắt "Ngươi nhìn cái gì mà nhìn !"

Mặc Tam quay đầu nhìn Hứa Vị, im lặng không nói, đôi mắt cũng ảm đạm xuống.

Hứa Vị hung hăng trừng mắt, cầm lấy cái bọc trên đất, xoay người định đi , lại vào lúc này nghe được một thanh âm càu nhàu rất quen thuộc .

Hứa Vị ngẩn ra, nhìn về phía Mặc Tam.

Mặc Tam vẫn lãnh nghiêm mặt như cũ , giống như tiếng bụng sôi ùng ục không phải từ hắn phát ra .

Hứa Vị giật mình sửng sốt một hồi, cũng đứng một lúc lâu , mới yên lặng từ trong bọc lấy ra một cái bánh nướng , xoay người, bước đi hướng Mặc Tam.

Mặc Tam sửng sốt, lập tức đôi mắt sáng ngời lên .

Nhưng Hứa Vị chỉ nắm lấy tay Mặc Tam, đem bánh nướng nhét thật mạnh vào trong tay Mặc Tam , trừng mắt "Ăn sạch sẽ cho ta !" Dừng một chút, lại hung dữ nói "Một miếng vụn cũng không được thừa lại !"

Hứa Vị nói xong liền xoay người , hướng phía trên núi đi tới .

Nhìn bóng lưng của Hứa Vị đi xa, Mặc Tam mở túi ra , bên trong có ba khối bánh nướng, cũng giống như phân lượng ngày thường của mình , hơn nữa...... Là hương vị rất quen thuộc, là Vị Vị tự mình làm sao ?

Mặc Tam một bên há lớn mồm cắn xuống bánh nướng , một bên đi theo sau lưng Hứa Vị, đôi mắt không còn ảm đạm, có chút lượng lượng , hiện lên một tia sung sướng.

Như vậy là không còn tức giận nữa sao ?

*****************

Hứa Vị hướng phía trước đi tới , lúc này kỳ thật trong lòng...... Cũng đích xác không thế nào sinh khí.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, hỏa nộ của Hứa Vị cũng tiêu tan không ít , hắn vốn từ nhỏ chưa bao giờ giận người ta , nghĩ kĩ lại cũng dần rõ ràng, nghĩ tới Mặc Tam chỉ là một tiểu hài tử, nhưng lại là một tiểu hài tử mang thân phận Mặc quỷ bị người ta khi dễ từ nhỏ đến lớn ......

Không hiểu thế nào là tàn nhẫn , cũng là bình thường.

Tối trọng yếu hơn là , sinh khí cũng không giải quyết được vấn đề .

Hắn cần phải nghĩ biện pháp để cho Mặc Tam biết, tùy tùy tiện tiện liền vận dụng tư hình là không đúng !

Ân, hiện tại Mặc Tam còn nhỏ, hắn còn có thể dạy, còn có cơ hội thay đổi !

Vì thế......

Cuộc đời của Hứa Vị có thêm một mục tiêu — dạy Mặc Tam!

********

Lên núi, theo thường lệ, Mặc Tam đi tìm nhị sư huynh học võ, Hứa Vị đi dược điền làm việc.

Bởi vì quyết định phải dạy đạo lý cho Mặc Tam , Hứa Vị cũng không muốn cố nghiêm mặt, như vậy Mặc Tam cũng sẽ không nghe hắn , vì thế, sửa lại sắc mặt, tươi cười tràn ra , tươi cười rất là sáng lạn , Hứa Vị xoay người......

Trong nháy mắt liền cứng lại rồi.

Mặc Tam đang liếm túi giấy đựng bánh, hơn nữa liếm rất chăm chú nha ......

"Tiểu Mặc, ngươi làm sao thế ?" Hứa Vị co rút khóe miệng , hỏi.

Chẳng lẽ còn đói bụng?

Hắn vẫn chiếu theo phân thượng phân lượng thường ngày của Mặc Tam mà làm ba cái bánh nướng .

"Ngươi nói , không thể thừa lại mảnh vụn ." Mặc Tam nói rất nghiêm túc cùng bình tĩnh.

Hứa Vị nghẹn lại , lập tức ho nhẹ một tiếng, lấy mất cái túi giấy trong tay Mặc Tam "Cái kia...... Cho dù là thế ! Khụ khụ, bụng còn đói không ?"

Mặc Tam gật đầu "Đói!"

Hắn từ hôm qua đã không ăn bất cứ thứ gì ...... Trong lòng nhớ thương Hứa Vị...... Liền...... Ăn không vô......

Hứa Vị từ trong túi của mình lấy ra điểm tâm do nương hắn làm , đưa qua " Nương ta làm , ăn rất ngon đó ."

Mặc Tam vừa nghe, tay đang ở giữa không trung liền rụt về , lắc đầu "Ta muốn ăn đồ Vị Vị làm ."

Hứa Vị sửng sốt, gãi đầu "Vậy ngươi đi luyện võ trước, đợi ta làm cho người nhé ."

Mặc Tam gật đầu "Hảo."

Hứa Vị xoay người, đang muốn đi hướng dược điền, cước bộ mới vừa bước được nửa , lại bị giữ chặt.

Hứa Vị quay đầu.

Mặc Tam lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt thực an tĩnh , rất sáng.

Hứa Vị không khỏi sửng sốt .

Hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Mặc Tam an tĩnh như vậy......

"Ta sẽ không tái chọc ngươi sinh khí." Mặc Tam chậm rãi nói , cho nên...... Ngươi đừng không để ý tới ta......

Hứa Vị kinh ngạc nhìn Mặc Tam.

Mặc Tam im lặng dõi nhìn hắn.

Thực im lặng, lời nói thực bình thản, nhưng Hứa Vị lại nghe ra một loại hương vị nghiêm túc phi thường.

Theo trực giác của Hứa Vị, Mặc Tam nói sự thật.

Hắn sẽ không tái nhạ mình sinh khí.

Vì thế, sau một lúc thật lâu, Hứa Vị chậm rãi nở nụ cười, gật đầu "Ân, ta đã biết."

Mặc Tam lúc này mới chậm rãi buông tay ra .

Khinh đạm nói "Ta đi luyện võ ."

"Hảo." Hứa Vị cười tủm tỉm gật đầu.

************

Lúc này, cửa thành Thanh Dương Huyền.

Rất xa có một chiếc xe ngựa lớn đang chạy tới , vừa thấy qua xe ngựa cũng đủ biết đó là xe ngựa của quý nhân , đặc biệt bên cạnh xe ngựa có dấu hiệu.

Người sáng suốt vừa thấy liền biết, đó là dấu hiệu hoàng tộc Đại Sở .

Một cái tử sắc long .

Long là dấu hiệu của hoàng thất Đại Sở , mà tử sắc long lại là của Cảnh Vũ vương gia.

Mỗi vị Vương gia ở Đại Sở đều chọn màu sắc cho riêng mình , Cảnh Vũ vương gia là dấu hiệu tử sắc .

Ở xe ngựa chậm rãi đi qua , nhóm dân chúng Thanh Dương Huyền vội vàng quỳ xuống.

Phố xá vốn huyên náo liền an tĩnh lại.

Lúc này liền nghe thấy trong xe ngựa một tiếng thở dài bất đắc dĩ "Ta sớm nói qua , không cần tọa trên cái xe ngựa này ......"

"Vương gia, đây cũng là muốn tốt cho Khả nhi ......" Một thanh âm nhẹ nhàng kiều mỹ vang lên, mang theo vài phần ưu sầu.

Hứa Vị Trọng Sinh KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ