Trên đường vội vã đến sân bay thì lại bị tắc đường, Thị Y Thần không ngừng đưa tay nhìn đồng hồ chỉ hận một nỗi không thể mọc thêm đôi cánh mà bay thẳng đến sân bay.
Lục Thần Hòa ngồi bên cạnh tay trái nắm lấy vô lăng, tay phải vỗ vỗ vào mu bàn tay cô khẽ an ủi: "Yên tâm đến kịp, máy bay hai tiếng nữa mới cất cánh mà".
"Em chỉ sợ tắc đường mất hơn một tiếng nữa thì gay go rồi", vốn dĩ thời gian còn thoải mái, nhưng đúng vào lúc chuẩn bị đi thì lại gặp phải một vị khách khó tính, vật vã mất một lúc lâu mới không dễ dàng gì rời được cửa tiệm mà chạy đến sân bay, nào ngờ giữa đường còn bị kẹt xe.
Càng nóng lòng thì ông trời lại cứ như thể đang trêu ngươi vậy.
Nếu không kịp tới sân bay để tiễn Y Vân, thì không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại con bé. Kể từ sau khi hai chị em họ hóa giải mâu thuẫn, cảm giác như được quay trở lại thời thơ ấu vậy, tình cảm chị em mất đi khó khăn lắm mới hàn gắn lại được cớ sao lại không trân trọng. Y Thần còn vỗ ngực bảo đảm với Y Vân, nhất định sẽ đến sân bay.
Lục Thần Hòa đột nhiên nhếch miệng cười, "Anh có ý này".
Y Thần quay đầu sang ngây ngô nhìn anh nói, "Anh có ý gì hay ho vậy?" Lẽ nào xe của anh thực sự có thể bay?
"Nếu như không may không kịp đến sân bay tiễn, em có thể mua vé một chuyến khác mà đuổi theo, đến tận nơi tạm biệt."
Y Thần nghiến răng, thật sự muốn giơ nắm đấm lên mà đánh cho anh một trận, "Tắc đường đến nỗi một giọt nước cũng không lọt qua được, anh còn ở đó mà đùa sao? Thật đáng ghét".
"Anh đây là đang nghĩ giúp em hóa giải chứng bệnh đầu óc thất thường mà", vừa nghĩ đến vẻ mặt vừa đần thối vừa ngây ngốc của cô lúc nãy, anh lại kìm không được mà bật cười vui vẻ.
Y Thần trừng mắt lườm anh, cô giận dỗi không buồn đếm xỉa đến anh nữa, hạ cửa kính xuống xoay đầu nhìn sang đường cao tốc. Đột nhiên, một bóng dáng đàn ông cao gầy trên đường cao tốc đập thẳng vào mắt cô. Người đó mặc chiếc áo gió dáng dài, tay còn kéo vali, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, mắt nhìn chằm chằm vào di động, vẻ mặt căng thẳng ngó nghiêng về phía trước.
Là Cao Minh Dương.
Cùng lúc đó, Cao Minh Dương cũng nhìn thấy cô, anh ta thoáng khựng lại.
Y Thần thò đầu ra, nhìn vali hành lí bên cạnh anh ta hỏi, "Sao anh lại ở đây? Anh đang định đi đâu?".
"Sân bay, Taxi bỏ bom rồi", khuôn mặt thanh khiết anh tuấn của Cao Minh Dương để lộ nụ cười nhàn nhạt.
Thuận theo ánh nhìn của anh ta, ở phía trước cách đó không xa, một chiếc taxi đang dừng lại ở làn đường dừng khẩn cấp, đèn vàng đuôi xe liên tục nhấp nháy, một người đàn ông dáng dấp như tài xế taxi đang gọi điện thoại, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Phía trước xe taxi một đoạn không xa, lại có ba chiếc đang nối đuôi nhau, chẳng trách mà đường cao tốc dẫn đến sân bay lại tắc đến mức này.
Lục Thần Hòa nói, "Chúng tôi vừa hay cũng đang đến sân bay, lên xe đi".
Cao Minh Dương có chút chần chừ, không lập tức lên xe mà đưa mắt nhìn sang Thị Y Thần.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phút giây gặp gỡ, một đời bên nhau
RomanceTác giả: Hoa Thanh Thần Dịch giả: Nguyễn Xuân