Chương 2

3.9K 198 14
                                    

Xe tiến vào một biệt thự sang trọng, xuyên qua cửa xe Hoàng Diệp Anh cẩn thận đánh giá tất cả. Không hổ danh là Lê gia nhỉ ? Ô tô đi từ cổng đến nhà chính phải mất hết 5 phút, ở nơi tấc đất tấc vàng như Sài Gòn có lẽ cũng chỉ có vài người mới mua nổi một mảnh đất lớn như vậy.

Xuống xe đi vào nhà chính, cô đối với vẻ ngoài khí phách âm thầm tán thưởng. Toàn bộ tòa nhà chính là phong cách Châu Âu thời Trung Cổ, tường ngoài chỉ quét lớp sơn màu trắng làm cho người ta có cảm giác cổ kính xen lẫn hiện đại.

Haizz...bề ngoài như vậy tin rằng bên trong sẽ càng xa hoa.

Quả nhiên, vừa bước vào đã có người hầu dẫn bọn họ tới phòng khách. Dọc theo đường đi có thể thấy được đồ cổ khắp nơi, giữa đại sảnh là chùm đèn thủy tinh treo cao, sàn đá cẩm thạch sơn bóng khiến người ta âm thầm tán thưởng. Trang trí bên trong cũng giống như bên ngoài thật khiến người ta kinh ngạc.

Vừa bước vào phòng khách đã thấy có người ngồi chờ, Hoàng Diệp Anh nhìn lướt qua rồi thầm đánh giá địa vị của từng người.

Lớn tuổi nhất, vẻ mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng hẳn là người sáng lập ra Lê thị - Lê Hoàng Khánh, còn bốn người trẻ tuổi kia chắc chắn là bốn người con nuôi trong truyền thuyết của ông. Chỉ có điều chưa thấy vị tổng giám đốc thần bí đương nhiệm của Lê thị đâu mà thôi...

Sau khi ba người ngồi vào chổ của mình, ánh mắt quan sát của 5 người kia đều hướng về cô. Cô không mấy quan tâm tự nhiên ngồi xuống mặc cho bọn họ đánh giá, ngược lại ba mẹ cô đều bị ánh mắt sắc bén dọa đến run sợ.

Lê Hoàng Khánh mỉm cười, rất hài lòng với biểu hiện của cô. Cô gái này có gương mặt trẻ con, đôi mắt to, miệng anh đào nhỏ xinh, ngũ quan tinh xảo hoàn toàn là một kiệt tác của thượng đế.

Ấn tượng đầu tiên của người khác về cô là đáng yêu nhưng nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm khắc của bọn họ mà mặc không đổi sắc, xem ra cô không giống người bên ngoài khiến người ta có cảm giác không thể khinh thường.

"Cô chủ đâu ?" Lê Hoàng Khánh ra hiệu cho quản gia đứng phía sau cúi xuống.

"Hình như đang chơi trong vườn hoa" Quản gia nhỏ tiếng nói.

"Để tôi đi gọi cô ấy vào !" Quản Gia nói tiếp.

"Đi đi"

"Tổng giám đốc Lê..." Hoàng lão gia cực kì khẩn trương, sợ hãi mở lời.

"A, Anh Hoàng, Anh không cần lo lắng. Hiện tại tôi đâu còn là tổng giám đốc của Lê thị" Lê Hoàng Khánh cười nói.

"Tuổi tác hai chúng ta không chênh lệch lắm, anh cứ gọi tôi một tiếng Anh là được rồi" Hoàng Khánh nói tiếp.

"À...ờ...được...Anh Lê...con gái tôi" Hoàng lão gia càng thêm lo sợ.

Sao bảo đừng lo lắng ông ta ngược lại càng lo lắng hơn vậy. Cười mở miệng cắt ngang lời ông để tránh ông lấp bấp quá lại cắn phải đầu lưỡi của mình.

"Để tôi nói, Cô Hoàng..."

"Bác cứ gọi cháu là Diệp Anh là được rồi, gọi cô Hoàng, cháu không dám nhận"

( cнuʏểɴ vᴇʀ )chồng ngốc  [ thyanh ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ