Buổi tối ba ngày sau, Uyên Pu cầm báo cáo kiểm tra về nhà họ Lê.
" Quản gia Trần ! Bà gọi ông chủ cùng mấy đứa kia xuống đây, bảo là tôi có chuyện muốn nói" Vừa đi vào phòng khách cô liền dặn dò.
"Tiện thể bảo cả cháu gái của bà xuống nữa"
"Vâng" Đêm hôm đó, bà đã đi nhận lỗi với ông chủ, ông chủ cũng đã tha lỗi cho bà rồi.
Một lúc sau, mấy người kia lần lượt đi xuống.
"Chị à ! Có kết quả rồi hả ?" Minh Châu nhìn thấy túi tài liệu trên tay cô, lập tức hỏi.
Lắc lắc túi lớn trên tay, cô cười nói: "Mới ra lò luôn"
"Sao rồi ?" Lê Hoàng Khánh sốt ruột hỏi
"Đợi một người nữa đã" Vẫn còn một người nữa chưa xuất hiện, mà người đó là nhân vật chính trong chuyện lần này.
"Ông chủ, Ohsu không có trong phòng" Quản gia Trần vội vàng từ trên lầu chạy xuống.
"Chắc không phải đã chôm đồ bỏ trốn rồi chứ ?" Minh Châu nói đùa.
"Mễ Mễ, con gọi điện đến chỗ bảo vệ gác cổng hỏi đi..." Lê Hoàng Khánh đang định bảo Mễ Mễ gọi điện qua bên bảo vệ hỏi chút tin tức thì bất ngờ bị tiếng tranh cãi bên ngoài cắt ngang.
Năm người bọn họ cùng quản gia Trần vội vàng đi ra ngoài, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy hai người bảo vệ một trái một phải đang giữ chặt Ohsu, kiên quyết kéo cô ta vào trong. Còn Ohsu vì giãy dụa mà tóc tai rối loạn, quần áo lộn xộn không chịu nổi, giống như kẻ điên vừa kêu gào vừa giãy dụa. Phía sau còn có hai bảo vệ, trên tay một người cầm theo một túi hành lí to đùng còn người kia thì kéo cả một vali nặng trịch.
"Mấy tên xấu xa này, thả tôi ra ! Tôi sẽ khiến các người đẹp mặt, con bà nó !!! Mấy người đàn ông xúm vào bắt nạt một cô gái yếu đuối còn gọi là anh hùng sao ? Rốt cuộc các người có phải là đàn ông không vậy ? Là đàn ông thì mau thả tôi ra"
Tuy hai người gác cổng đều là hai người đàn ông lục lưỡng nhưng để bắt được một cô gái đanh đá như vậy thạt cũng khiến họ khá vất vả. Vừa nhìn thấy ông chủ đang đứng bên ngoài, họ liền vội thả cô ta ra.
"A ! Con bà nó. Mấy người khônh biết nhẹ nhàng chút à ?" Cô ta vẫn không biết sống chết gào to.
"Ohsu..." Quản gia Trần bị dọa đến chết khiếp, bà chưa từng gặp qua cô gái nào vô giáo dục như vậy, mà cô gái này còn là cháu gái bà nữa.
Sau khi đứng vững, cô ta vẫn ngoan cố nhìn mấy người đang đứng bên ngoài.
"Ông chủ, cô ta muốn đi khỏi đây nên chúng tôi mới ngăn cản, nhưng cô ta lại cố gắng xông ra nên chúng tôi..." Một người bảo vệ vội vàng giải thích. Nhìn sắc mặt mấy người kia không tốt lắm, họ chỉ sợ chính mình làm sai chuyện thôi.
"Không sao, làm rất tốt" Linh Ngọc Đàm ôn hòa cười, nhưng ý cười vẫn chưa đạt tới đáy mắt.
"Trên tay các anh là gì vậy ?" Mễ Mễ hỏi hai người bảo vệ đứng pháo sau.
"Hành lí của cô gái này ạ" Đem túi đồ ném xuống trước mặt ông chủ.
"Ohsu ! Sao cháu lại có nhiều hành lý như thế ? Lúc cháu mới đến không phải chỉ có mỗi cái túi nhỏ hay sao ?" Nhìn một túi hành lý cùng một vali lớn trước mặt, Quản gia Trần khó hiểu nhăn mày, hỏi.
Linh Ngọc Đàm chỉ vào một người bảo vệ nói: "Anh cầm cái này"
Lại tiếp tục chỉ vào hành lý trên đất nói: "Mở ra xem thử"
Bảo vệ nhận được lệnh liền mở túi hành lý ra. Đồ vật bên trong khiến cho vẻ mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
"Đồ phụ nữ xấu xa này, lập mưu hại Misthy chưa đủ còn dám vô liêm sĩ trộm đồ nữa" Minh Châu xông lên túm lấy cổ áo của cô ta, tức giận mắng.
Toàn bộ hành lý của cô ta toàn là đồ cổ cùng đồ trang sức quý giá.
"Em buông cô ta ra đi" Uyên Pu vươn tay giữ lấy tay Minh Châu, muốn cô ấy buông Ohsu ra.
"Hừ !!" Minh Châu dùng sức ném cô ta sang một bên.
Ohsu lập tức ngã xuống đất nhưng không hề rên một tiếng. Chống tay đứng lên, phủi đi bụi đất trên người, cô vẫn quật cường nhìn bọn họ, cũng chưa từng mở miệng.
Uyên Pu nhìn dáng vẻ không biết hối lỗi của cô ta, cô liền lắc lắc túi tài liệu trên tay.
"Cô vẫn khăng khăng nói Misthy đã phát sinh quan hệ với cô sao ?"
Nhìn túi tài liệu trên tay Uyên Pu, cô liền biết bọn họ chắc chắn đã tra ra chuyện cô bỏ thuốc với Misthy, thế nhưng...
"Cho dù tôi bỏ thuốc thì chị cũng chẳng có bằng chứng chứng minh tôi không có phát sinh quan hệ với chị ta" Chỉ cần cô kiên trì nói mình đã lên giường với Misthy thì bọn họ cũng chẳng thể làm được gì mình.
"Từ trước đến giờ, tôi chưa từng biết một người phụ nữ ngủ say như lợn chết lại có phản ứng sinh lý đó" Linh Ngọc Đàm mở miệng châm chọc.
"Chị chưa từng biết ? Chị từng thử rồi sao ?" Không cam lòng châm chọc lại. Nếu chạy trốn thất bại thì cô vẫn tiếp tục kiên trì không thừa nhận, xem bọn họ có thể làm gì.
"Cô còn ít tuổi nhưng sao lại chẳng biết xấu hổ như vậy chứ ?" Lê Hoàng Khánh nhìn cô, lắc đầu nói.
"Ông biết xấu hổ thì ông sẽ không lên giường cùng phụ nữ sao ?" Mẹ nó, bọn họ có tư cách gì mà coi thường cô, nếu chẳng phải vì do những tên đàn ông xấu xa này thì cô sẽ trở thành như bây giờ sao ? Ông ta nghĩ rằng, cô muốn biến thành như bây giờ sao ? Cô là do bọn họ dồn ép, bị những tên đàn ông xấu xa này dồn ép.
"Cô..." Lê Hoàng Khánh bị cô ta châm chọc tức đến không nói nên lời.
con mẹ nó, tự nhiên truyện gốc mất tích không dấu vết làm mấy ngày nay au tìm muốn thấy mẹ.
đọc mà không vote là tạo nghiệp :)
mình xé háng từng bạn nhaa :)