Sau khi đóng cửa lại chậm rãi bước về phía cô, động tác vô cùng chậm chạp giống như sợ đi nhanh quá thì cô sẽ biến mất. Misthy đi rất chậm, đoán chừng để con rùa bò trên đất nó còn bò nhanh hơn.
Thật đáng yêu mà, lại giơ tay vẫy vẫy chị ấy: "Lại đây nhanh lên"
Thực sự nghe lời, chỉ thấy động tác chậm rì rì của chị ấy trong nháy mắt liền thay đổi giống như một cảnh phim quay chậm tự nhiên bị tua nhanh lên, vút một cái đã đứng trước giường cô.
Nằm xuống, kéo chăn đấp ngang người rồi nhấc lên một góc, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: "Vào đây ! Nằm cạnh bên em"
"Ừ !" Ngồi xuống giường, cởi giày cùng vớ chân.
"Cởi bớt quần áo ra đi" Mặc nhiều như vậy nằm ngủ sẽ không thoải mái.
"Ừ" Đứng lên, bắt đầu cởi quần áo. Áo khoác, áo sơ mi, quần dài...Misthy vừa cởi vừa nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình liền xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Nhìn chị ấy đỏ mặt liền nở nụ cười, tuy cô không chút đỏ mặt nhìn chị ấy cởi quần áo nhưng thực ra vẫn rất xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người nào đó cởi đồ trước mặt mình, cô phải tự nhủ lắm mới khống chế được bản thân, ra sức nói với chính mình đừng ngại ngùng mới dám nhìn chị ấy như thế.
Thấy chị ấy cởi gần hết quần áo trên người mà vẫn còn đang có dấu hiệu cởi tiếp, cô liền lên tiếng ngăn cản: "Chị mà còn cởi nữa sẽ thật sự trống trơn mất"
Da trắng như sữa, eo thon gọn không có mỡ, đôi chân thon dài làm Diệp Anh không khống chế được liền đỏ bừng mặt, không ngờ dáng người chị ấy lại gợi cảm đến vậy.
Misthy đỏ mặt, chui vào trong chăn, nằm nghiên người, nhìn chầm chầm cô. Lúc hai chân mình chạm phải bàn chân mềm mại của cô, mặt Misthy càng đỏ hơn.
Sau khi kéo chăn đấp tốt cho cả hai, cô mới nhìn Misthy.
"Diệp Anh...Diệp...Anh" Vì quá lo lắng, Misthy ngay cả đến nói chuyện cũng lấp bấp, trong đầu trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì. Mặc dù bình thường Misthy cũng chẳng nói được cái gì cho ra hồn cả.
Vươn tay ra giữ chặt mặt Misthy, cười dịu dàng: "Đừng quá lo lắng, em cũng đâu có ăn chị"
Bật cười, đùa với chị ấy, chắc chị ấy cũng chẳng hiểu được ý của cô đâu...
"Chị không ăn được" Lắc đầu, có lẽ do chăn che khuất cơ thể nên Misthy cũng bớt đi ngại ngùng, nói chuyện cũng dể dàng hơn.
Biết ngay mà !
"Sao chị đến sớm vậy ? Hiện tại chắc chỉ mới 2,3 giờ sáng thôi, không phải là thức suốt đêm rồi nhìn lịch thấy đã sang ngày mới liền chạy đến đó chứ ?"
"Chị tỉnh dậy lập tức đến gặp em ngay" Tay lén lút chạm vào eo cô rồi lập tức thu về giấu sau lưng giống như làm như thế cô sẽ không biết mình chạm vào cô.
"Chị ngủ bao lâu ?"
Quá thần kỳ rồi, coi như 9 giờ đi ngủ thì cũng chẳng được bao lâu mà vẫn tỉnh được. Dĩ nhiên cô biết Misthy chạm vào mình nhưng vẫn im lặng mỉm cười nhìn chị ấy.