Chương 12

2.7K 156 5
                                    

Cô cũng đâu nhớ rõ, chắc chắn là chị Minh Châu nói lung tung rồi. Bĩu môi, không tình nguyện uống hết sữa, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cốc cà phê trong tay mọi người.

"Lát nữa các chị cứ đi làm đi, tôi sẽ bảo tài xế đưa chúng tôi về Lê gia" Thấy cô ngoan ngoãn uống hết sữa, Diệp Anh mới nói ra quyết định của mình.

Bốn người kia suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Haha ! Đợi lát nữa các chị đi hết, cô sẽ uống một chút chắc sẽ không sao đâu. Giống như đứa trẻ đang chuẩn bị làm việc xấu, ánh mắt lén lút đảo quanh.

Gõ đầu cô một cái: "Không cho phép uống trộm" Vừa thấy dáng vẻ của cô liền biết đang suy nghĩ gì rồi.

Hai tay ôm đầu, ngây ngốc nhìn Diệp Anh vẫn ngồi trên đùi mình, chẳng hiểu sao cô ấy lại biết cô đang nghĩ cái gì.

Bốn người kia cùng vợ chồng Hoàng lão gia cũng hết cách với sự ngốc nghếch của cô, nhìn vẻ mặt kia chẳng những Diệp Anh mà đến cả bọn họ cũng biết anh nghĩ cái gì.

"Chị dám uống trộm thì em sẽ không để ý đến chị nữa" Tức giận đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ăn.

"A !"

Vừa nghe cô ấy nói không để ý tới mình, cô liền hoảng sợ vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: "Diệp Anh, Diệp Anh, chị không uống trộm nữa, đừng giận chị mà Diệp Anh..."

Nhìn hai người chạy ra mọi người đều bật cười.

"Xem ra em gái sẽ bị vợ quản nghiêm đây" Minh Châu cười to, sau này sẽ có người quản lí giúp bọn họ, không để cô lén lút làm loạn nữa.

"Đúng vậy, cuối cùng cũng có người quản được nó" Linh Ngọc Đàm cười vui vẻ, đừng thấy Misthy ngốc nghếch đúng là ngoại trừ đôi khi cực kỳ ngoan ngoãn thì phần lớn đều là vô cùng nghịch ngợm khiến người ta đau đầu. Thường xuyên làm chút chuyện làm người ta dở khóc dở cười, rồi lại chẳng nỡ đánh mắng cô, cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu nhưng cô luôn luôn nghe xong rồi quên, thực sự hết cách với cô.

"Chỉ cần nó ít làm những chuyện nguy hiểm đến bản thân thì chị yên tâm rồi" Uyên Pu nhấp một ngụm cà phê, cà phê này thực sự rất tuyệt vời.

Chuyện kỳ quái Misthy làm thì không kể xiết. Có lúc đột nhiên trèo lên cây, nói là mình muốn nhìn chim non lớn lên như thế nào, kết quả là vừa leo lên đã tụt xuống. Hoặc là tự vẽ cho mình một tấm bản đồ nói muốn đi phiêu lưu rồi một mình chạy trên đường, kết quả là lạc đường, Lê Hoàng Khánh phải huy động toàn bộ nhân viên đi tìm. Hoặc là bỗng nhiên cầm súng đồ chơi nói là muốn chơi trò đánh giặc rồi lao ra điên cuồng bắn phá người đi đường, kết quả là bốn người bọn họ phải xin lỗi, thậm chí còn bồi thường ít tiền mới khiến người ta không gọi điện đến biện viện tâm thần. Cô thường xuyên bộc phát ý tưởng, giống như đứa trẻ nghĩ gì là làm nấy, mặc kệ hậu quả. Có lẽ suy nghĩ của cô vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn trẻ con nhưng thân thể là của người trưởng thành, cô như vậy người không biết không nghĩ cô tâm thần mới là lạ.

"Về sau đổi người khác nhức đầu rồi" Mễ Mễ trong sáng nay đã uống hết 3 cốc cà phê, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cô à ! Cô pha cà phê thực sự quá tuyệt vời"

( cнuʏểɴ vᴇʀ )chồng ngốc  [ thyanh ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ