Cậu được đưa vào trong tàu, quấn chăn ấm và đặt vào tay trà gừng, từ trên xuống dưới, ướt một mảng vai, nước táp đầy vào mặt, trên thân mình còn dính đầy máu tươi, mùi máu nồng nặc đặc trưng thoang thoảng.
Hai tiền bối cảnh sát bị thương nặng đang ở cạnh bên, họ nhìn cậu, phức tạp, và lấp lé thứ gì đó gọi là tội lỗi.
-Ông ấy biết kế hoạch của mẹ cháu từ lúc nào?
-Chúng tôi bị bức cung, chúng tôi đã khai ra...thất bại rồi à?
Một người hỏi lại. Người đó nghĩ cậu điên lên vì chuyện này, nhưng thật ra, cậu đâu dám trách ai, cậu cũng góp phần, cậu cũng đang gánh tội mà. Bọn họ đã khai ra, và Hoàng Mặc đã chuẩn bị, cơ bản ông có thể giết họ, nhưng ông chỉ giam lại dưới khoang thuyền, lần này đúng là vô cùng nương tay.
-Thành công rồi, ông ấy chết rồi.
-Tốt!..._Người này chưa nói hết câu, đã bị Văn Thi Thư bên cạnh khinh bỉ cười cợt.
-Có gì đáng cười? Hoàng Mặc chết đâu có nghĩa là GB đổ, những thất thoát này trong vòng nửa năm là GB có thể tự phục hồi lại. Hoàng Mặc đã tự an bày cái chết cho mình, ông ta tự chọn chết, ông ta đã chọn người tiếp theo gánh vác GB, ông ta tạo ra giang sơn này, và truyền nó lại cho đàn em của mình, đến khi các người chết nó cũng không sụp đâu...giống Đại Điển vậy.
Văn Thi Thư đã trông mong Đại Điển sụp đổ rất lâu, nhưng đến giờ nó vẫn tồn tại, Văn Thi Thư muốn chết đi rồi mà nó vẫn tồn tại, nó giống gông xích, giống nợ nần mà đè lên vai anh ta khi anh còn nhỏ, người thừa kế chính thống, kẻ phải suốt đời suốt kiếp mang vác cái đống tài sản nặng nghiệp đó. Văn Thi Thư cảm thấy Mục Hy thực may mắn, nếu Mục Hy từ nhỏ ở cùng với Hoàng Mặc, cậu cũng sẽ như Văn Thi Thư, mang một mối kỳ vọng khổng lồ, gánh nó mà bước đi từng bước một, rất mệt mỏi.
-Tôi suốt đời này chỉ yêu một mình em, phải chi em đừng là cảnh sát.
Nếu Mục Hy không phải là cảnh sát mà là một kẻ giống anh, thậm chí dưới sự dạy dỗ của Hoàng Mặc cậu còn có thể tiến xa hơn anh, thế thì, có phải hai người sẽ có một cái kết khác.
-Tôi ghét người xấu, không làm cảnh sát cũng không yêu anh.
Cậu chua chát đáp lại, trong đầu lúc này quay cuồng hình ảnh Hoàng Mặc trước lúc ra đi, cậu gần như trút hết sức lực vào cuộc chiến này rồi.
-GB và Đại Hoàng là một bản thể cùng tồn tại gắn kết nhau nhưng không va vào nhau, Đại Hoàng thành lập sau GB và nó kinh doanh hoàn toàn hợp pháp, thậm chí mang lớp vỏ hoàn mỹ với hàng loạt phúc lợi đóng góp cho xã hội. Hoàng Mặc trao nó lại cho em thì em nên nhận lấy, đây là lời khuyên thật lòng tôi dành cho em. Đại Hoàng không đồ sộ như GB, nhưng nó tuyệt đối lớn hơn con số em tưởng tượng rất nhiều.
Cậu không hiểu Văn Thi Thư muốn khuyên cậu hay muốn cái gì, câu chuyện anh ta kể mơ hồ là mong mỏi Đại Điển sụp đổ, nhưng bằng cái chết của Văn Thi Thanh và nổ lực của lão bối Văn gia, Đại Điển đang dần hồi phục, nó mất vị thế ban đầu, nhưng bây giờ nó không đổ được nữa, gần thôi, Văn Thi Thư sẽ phải nhường chỗ cho người kế nghiệp khác, Văn Thi Thanh cũng chết rồi, Mục Hy tự biết bản thân không thể chiến đấu nữa. Đại Điển vẫn chiến thắng vất vả, chiến thắng vào phút cuối. Mà cậu tự hiểu, nếu không nhờ Hoàng Mặc, không nhờ Đại Hoàng, không nhờ Lâm Bộ Dân, Đại Điển sẽ không bị thương trầm trọng đến vậy, Văn Thi Thanh có lẽ vẫn sống.
![](https://img.wattpad.com/cover/145985103-288-k908266.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Người Yêu Tôi Là Cảnh Sát
De TodoNhất thụ nhất công (trá hình đa công) HE, hiện đại, có H. Tóm tắt... Mục Hy là cậu bé không cha nhưng có đến hai người mẹ. Tám tuổi mẹ cậu gặp tai nạn qua đời, cậu sống cùng mẹ nuôi và ông bà ngoại. Cuộc sống rất hạnh phúc. Mười tám tuổi, nối tiếp s...