Vong Tiện - Lão tổ hồn mộng ký

20.1K 429 69
                                    

Tháng chạp ở Di Lăng, tuyết rơi đầy. Ngụy Vô Tiện hà hơi vào bàn tay, xoa xoa làn da đã ửng đỏ vì lạnh. Miễn cưỡng lắm mới đẩy cửa ra ngoài, liền đón ngay một trận đông phong quật tới. 

- "Chưa thật khắc nghiệt lắm"- Hắn tự an ủi bản thân - " còn có thể tệ hơn nữa kìa!"

Nói đoạn cười hề hề vác cuốc lên vai, đẩy chiếc xe trên nền trắng xóa, xiêu vẹo mà đi! 

Lão tổ chính là hiếm khi ra ngoài vào giờ này, thật sự! Ngày còn ở Liên Hoa Ổ, nắng chiếu tới hông, hắn và Giang Trừng có lẽ còn đang đè lên nhau, tay đập tay, chân đạp chân mà nằm. Phải đợi đến khi sư tỷ vừa lôi vừa kéo, hoặc xui xẻo hơn là Ngu phu nhân tặng vài con lươn mới lếch thếch lết ra khỏi giường. Sau này, tuy cũng không bê bết hơn nữa, song kiếm cớ bế quan nướng thêm vài canh giờ cũng chẳng ít đâu! Với lại, tối qua, hắn ở trong Phục Ma điện lôi ra vài cuốn thư tịch nát đến không thể nát hơn, hý hoáy ghi chép nghiên cứu cả buổi, đáng lý phải ngủ bù cả ngày mới đúng. Chỉ là, không hiểu sao cứ thấy thiếu thiếu, lăn lộn không chợp mắt nổi, đành lồm cồm bò dậy! Và rồi, chưa kịp ý thức được gì, hắn đã bị điều đi nhổ củ cải nè!

Trời hẵng còn sớm lắm, thời tiết lạnh lẽo song chứa đến mức thấm vào xương tủy, thực cốt tiêu hồn. Thế nhưng, cái không khí ẩm ướt này, hay nói đúng là mê vụ đặc quánh tử khí ở Loạn Táng Cương, căn bản là không phải cho người sống. Ôn gia hơn năm chục nhân khẩu, ngoài A Uyển và dăm ba người Ngụy Anh quen từ trước Xạ Nhật Chi Trinh, hầu như đều là lão lão thái thái, có tuổi hết rồi. Để họ làm việc trong điều kiện vầy, lương tâm hắn cũng chưa bị chó tha đâu! 

Cũng may, khi hắn thành thành thực thực kéo xe đến nơi thu hoạch, mặt trời cũng vừa vặn lên. Bình minh lên, tuyết tan dần dưới đôi hài đen bóng một màu, tụ thành từng vũng nho nhỏ. Chậc, Ngụy Anh tặc lưỡi tiếc rẻ. Đôi giày này hắn vốn không nỡ đem ra dùng, vì một lẽ, đây là giày Sư Tỷ khâu riêng cho hắn, có lẽ không còn cơ hội khác. Lại thêm Giang Trừng cáu bẳn, khó chịu một đường từ Vân Mộng mang lên, trao đến tận tay hắn. Đáy lòng vì thế dậy lên vị chua xót khôn nguôi, đứng giữa đại ngàn hoang vắng, lại càng thê lương! 

Song, Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ là kẻ mi sầu khổ kiếm, lấy nước mắt rửa mặt qua ngày. Hắn cầm cuốc lên, hát vang bài ca lão nông họ Ngụy cần mẫn làm việc, lập tức hạ nhát đầu tiên!

Đùa, không cần mẫn, Ôn Tình dám chém chết hắn lắm! Giờ hắn mới hiểu Ôn Ninh là từ đâu nhu nhu mềm mềm như vậy, còn không phải dưới D*m uy của tỷ tỷ sao! Đạo trời tuần hoàn, có tròn có dẹt, ấy mới công bằng. Vả lại, hắn chợt buồn cười, có lẽ cuộc đời hắn cũng thật đủ may, đã có một Ngu phu nhân đi trước, còn có một Ôn cô nương theo sau! 

- " Nghiệp chướng, nghiệp chướng rồi!" - Lão tổ vỗ vỗ miệng, ý thức được bản thân vừa suy nghĩ về người đã khuất như thế là không phải! Với cả, Ngu phu nhân có xấu tính đến đâu, ngoài mặt ghét bỏ hắn bao nhiêu đi chăng nữa, hắn vẫn tin, trong lòng bà chưa từng có ý muốn hại hắn. Nếu không, roi Tử Điện năm đó không đánh hắn tàn phế, cũng đem hắn gắn với cái giường vài ba tháng!

Một mảnh phong tinh huyết vũ lại lướt qua, che mờ đôi mắt đong đầy ý cười của Ngụy Vô Tiện. Hắn lắc lắc đầu, cố đem mình kéo ra khỏi ký ức đầy máu ấy, tránh cho nó nhấn chìm hắn một lần lại một lần. Hắn lại vung cuốc lên, bổ xuống thật mạnh. Tâm trí vẫn không tự chủ mà ngẩn ngơ. Hình như trong gió, tiếng đàn vang vang, tiếng sáo lại tịch liêu vô hạn...

( Vong Tiện) Ma đạo tổ sư đồng nhân khúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ