Ngụy Vô Tiện á khẩu nhìn quả cầu tròn um ủm đang lắc lư trước mặt mình, có chút không nói nên lời. Tạo vật này thoạt trông mềm mại vô hại, mà xác thực, không chỉ vô hại, còn vô dụng nữa thì phải! Hắn rất ngạc nhiên, trong lòng lại chậm rãi thả xuống. Nói cho cùng, so với những trường hợp hắn tưởng phải đối mặt, thế này coi như không tồi rồi...
- " Người có biết đây là đâu không?" - Hắn hỏi lần nữa, chỉ là trong bụng, không ôm ấp mấy hy vọng. Quả nhiên, trái banh trước mặt đung đưa kịch liệt hơn, đoạn phát ra âm thanh hề hề tràn ngập mùi hài tử:
- "Không biết a!"
Lần thứ hai trong thời gian chưa đầy nén hương, Ngụy Vô Tiện muốn ụp đầu vào tuyết tự tử cho rồi. Hắn nhủ thầm trong bụng, tình cảnh này, cùng với lần ở Thanh Hà Cật Nhân Lĩnh, triệu được hồn lạc của Kim Lăng thật đúng là một chín một mười. Hắn đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, nhưng trước mặt quả cầu vàng thuần khiết như thế này, phá lên ha ha thì có hơi khả ố. Cho nên, Ngụy Vô Tiện kìm lại tiếng khùng khục trong cổ họng, nghiêm trang hỏi tiếp:
- " Ngươi đã ở đây lâu chưa?"
- " Không rõ nữa!" - Trái banh nhất mực phối hợp, hỏi một câu trả lời một câu, chẳng qua... đáp án đều chẳng đi đến đâu cả. Thiệt, thiệt sự " Hỏi một không biết ba" mà...
Ngụy Vô Tiện có chút bất lực, lại có chút thương xót, đưa tay vỗ vào đầu một cái theo bản năng. Ai dè tiểu cầu vốn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đột nhiên xoắn xuýt, cuống lên:
- "Công tử, người đau ở đâu? Nếu đau có thể nói cho ta, đừng tự làm mình khó chịu như thế! Ta... ta... ta..."
Vừa nói, đôi mắt hình hạt đậu liền ngập tràn nước, trực chờ chảy bất cứ lúc nào. Hắn nhìn mà phát kinh, trái banh này so với hài tử còn đơn thuần hơn, so với nữ nhân còn mau lệ hơn. Ngụy Vô Tiện nhiều năm rồi mới lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ này, thiệt là lúng túng mà. Hắn cũng đâu có chọc gì nó chứ! Oan, oan quá trời...
May là, quả cầu cũng không khóc thật. Nó rơm rớm một hồi, cuối cùng cũng cất giọng trở lại, dù trông ủy khuất ngập tràn:
- " Công tử, từ khi có ý thức ta đã ở đây rồi. Thật không biết đã bao nhiêu năm nữa... Ta thực không có lừa người a..."
- "Ừ, ta tin ngươi!" - Hắn gật đầu, cũng không phải đơn thuần là dỗ nó vui vẻ. Lúc mới đến, Ngụy Vô Tiện đã đi một vòng, thám thính xung quanh. Thái Sơn mây mù quanh năm, tiên khí lượn lờ, quả thực là mảnh đất tốt để tầm tiên vấn đạo. Những nơi địa linh thế này, rất dễ sản sinh linh thức, bí cảnh. Nơi này, có lẽ là một bình trận tự nhiên đi. Mà quả cầu vàng, hẳn là tinh linh ngưng tụ từ trăm ngàn năm, có được ý thức. Như vậy, từ khi nó sinh ra, hẳn đã quanh quẩn ở chốn này. Không có người dẫn dắt, cũng không gặp được cơ duyên, hiển nhiên khó mà biết đươc mình là cái gì, mình ở chốn nào, đã bao nhiêu tuổi. Nhưng bù lại, vì chưa tiếp xúc với trọc khí bên ngoài, cho nên mới thuần khiết sạch sẽ đến như vậy...
- " Vậy ngươi có biết lối ra ở đâu không?" - Hắn hỏi nó, không lấy gì làm kỳ vọng nhiều. Song chung quanh tuyết đã ngừng rơi, cũng không nghe tiếng gió vù vù kêu loạn. Một mảng trắng toát, đến khí tức cũng phiêu phiêu đãng đãng, như thực như mơ, chẳng thấy được điểm bắt đầu hay kết thúc. Nơi này, có lẽ đã tách bạch hoàn toàn với thế giới ngoài kia. Không ngờ, trái với dự đoán của hắn, trái banh không trả lời ngay, mà chần chờ lúc lâu. Mãi sau mới lên tiếng, lại không mấy tình nguyện:
BẠN ĐANG ĐỌC
( Vong Tiện) Ma đạo tổ sư đồng nhân khúc
FanfictionLọt hố vì một nụ cười, muôn kiếp thoát không nổi - Chỉ một câu lời ít ý nhiều, diễn tả đúng tình trạng mỗ ta sa đà vào ma đạo. Tuy vậy, ta rốt cuộc lại say chẳng riêng gì Lão Tổ mà từ chính đến phụ, chánh tới tà, vô luận ánh dương đẹp đẽ hay chiều b...