Chương 79: Bí mật

176 2 0
                                    

  Editor: demcodon

Đối với Hoắc An Lăng mà nói người yêu rốt cục tới tay hắn cũng không có chuyện gì phải nghĩ nhiều. Dù sao chỗ Tướng quân phát huy tác dụng là ở chiến trường, mà mấy năm liên tục chinh chiến mặc dù là cuối cùng nước Cảnh lấy được thắng lợi, nhưng mà không thể không nói trả giá cao cũng là thật lớn.

Hai trăm con quân khuyển kia của Hoắc An Lăng mặc dù số lượng trong mấy năm này có chỗ khuếch trương, nhưng thật ra cũng không có hai trăm con đó.

Mà ngay cả Hoắc An Lăng mặc dù trên chiến trường chém giết công kích kẻ địch không khác như là khai quả không cần bổ sung huyết khí, nhưng trên thực tế trên người hắn cũng có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ. Những vết sẹo này làm cho Thẩm vương gia cho dù là trong lúc kích thích mãnh liệt cũng không đành lòng dùng móng tay của mình cào tổn thương sau lưng Hoắc An Lăng.

Đặc biệt là từ xương bả vai đến chỗ eo có một đường vết sẹo dữ tợn. Cho dù trôi qua hai năm những vệt sẹo kia cũng không có chút nào phai mờ, đây là một tên phản đồ đã từng đến thăm ban tặng, thiếu chút nữa làm cho Hoắc An Lăng cứ như vậy ngã xuống vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.

Cho nên trải qua tổng cộng ít nhất hơn mười đến hai mươi năm là sẽ không lại xuất hiện chiến loạn, rốt cục có thể an bình xuống trải qua ngày tháng hòa bình Hoắc An Lăng là vô cùng quý trọng.

Thẩm vương gia gần đây phát hiện Hoắc An Lăng thường xuyên động một chút lại xuất thần, hơn nữa biểu cảm trên mặt vẫn là một bộ dáng rối rắm muốn nói lại thôi. Mà loại tình huống này là lần trước đối phương sau khi từ trong hoàng cung trở về thì xảy ra.

"Là hoàng huynh nói chuyện gì đó với huynh sao?" Thẩm vương gia thấy đối phương mấy ngày cũng còn chưa có cởi bỏ phiền não, vì vậy sau khi đuổi bánh bao nhỏ Kiều Niên quyết định đi đảm nhiệm "ca ca tri tâm" mở đường cho Hoắc An Lăng.

"... Hử?"

"Sau khi huynh từ hoàng cung trở về thì vẫn luôn..." Thẩm vương gia làm dáng vẻ thật rối rắm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc An Lăng: "Là hoàng huynh nói chuyện gì đó khó xử với huynh sao?"

"Hoàng thượng?" Hoắc An Lăng vẫy tay, sau đó Thẩm vương gia vốn ngồi ở bên cạnh hắn lập tức lúc lắc chạy đến trong ngực Hoắc An Lăng, ngồi vào trên đùi hắn —— khụ khụ, dù sao hiện tại trong nhà không có con nít, không cần lo lắng tạo thành ảnh hưởng bất lương.

Về phần Tam Mao... Thẩm vương gia và Hoắc An Lăng tỏ vẻ đó là thần mã?

"Lúc trước chúng ta tấn công ở nước Thanh đã từng lợi dụng qua giặc cỏ ở biên cảnh nước Thanh vẫn luôn làm ác trên biển." Bởi vì nước Thanh vốn chính là gần biển, mặc dù ít nguy hiểm từ trên đất bằng nhưng mà trên biển cũng chưa bao giờ là nơi hòa bình an bình.

"Về sau chúng ta dẹp xong nước Thanh những giặc cỏ trên biển kia cho là bọn họ cũng có thể kiếm một chén canh, sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước lên..."

Đã có việc thật cho thấy những giặc cỏ trên biển kia đã bắt đầu ở nước Tề... Không, hiện tại đang tiến hành đánh cướp thôn nhỏ bờ biển biên giới ranh giới nước Thanh, có lẽ bọn họ chính là nhìn thấy hiện tại nước Tề không còn tồn tại, mà nước Cảnh coi như là đã tiếp nhận mảnh lãnh thổ này cũng muốn phí thời gian đến thống trị, như vậy bọn họ có thể thừa cơ kiếm một số. Nói không chừng, còn có thể thừa dịp nước Cảnh ở chỗ này căn cơ chưa sâu thì thành lập thế lực thuộc về chính mình. Dù sao xưng vương xưng bá gì đó là thứ mọi người sẽ nhớ thương. Mà Dương đế triệu tập Hoắc An Lăng vào cung tự nhiên cũng là thương nghị vì chuyện này.

Vốn hắn muốn chính là lợi dụng những quan binh vốn ở nước Tề, dù sao bọn họ sống ở đó, mong rằng cũng là rất có kinh nghiệm đối phó với những người này. Nhưng mà nghĩ đến quốc gia đối phương mới bị nước Cảnh gót sắt đạp phá cũng không biết đối phương có thể cấu kết với những giặc cỏ trên biển kia cùng nhau làm việc xấu hay không.

Cho nên Thái tử đã đề cử Hoắc An Lăng —— đương nhiên, cũng không bởi vì Thái tử có thiện cảm đặc biệt với Hoắc An Lăng, cũng không phải chỉ Hoắc An Lăng là dầu cao Vạn Kim* chỗ nào cũng dùng tốt. Mà là hắn nghĩ đến năng lực của Hoắc An Lăng ôm thử ý tưởng một lần.

(*Dầu cao Vạn Kim: cái gì cũng làm được nhưng không chuyên về một cái gì cả.)

Nhưng mà không nghĩ tới đánh nghiêng bình dấm chua ẩn tính này của Dương đế.

Vì vậy sau khi nghe hết biện pháp giải quyết của Hoắc An Lăng, Hoắc An Lăng vô cùng thập "không cẩn thận" mà khai phá gian tình giữa Dương đế và Thái tử.

Nếu như không phải Hoắc An Lăng mặt than công phu thâm hậu phỏng chừng hắn cũng phải giữ nguyên biểu cảm (  ̄ □  ̄) từ hoàng cung một đường rêu rao về phủ.

Cmn hắn giống như phát hiện việc lớn rồi!

Bởi vì sợ Thẩm vương gia thất vọng đau lòng. Cho dù nước Cảnh có thể cho phép nam nam thành thân, nhưng cũng không nói qua có thể loạn luân. Còn lại là cửu ngũ chí tôn và Thái tử...

Ahhh... phụ tử ruột đó, sao có thể há miệng ăn được chứ... Còn có tiểu bằng hữu Đường Khê rốt cuộc là đến như thế nào...

Chẳng lẽ Thái tử phi bị Dương đế ghen ghét cho cắt thành từng khúc rồi sao? Thái tử phi kia hắn mặc dù không có gặp được mấy lần, nhưng kỳ thật không phải một người đơn giản. Mặc dù thoạt nhìn dịu dàng như nước đoan trang hào phóng, nhưng mà hắn thoạt nhìn lại không giống là loại người tay trói gà không chặt...

Vì vậy tiểu kịch trường trong đầu Hoắc An Lăng đã thường xuyên triển khai tinh thần, thế cho nên thỉnh thoảng xuất hiện dáng vẻ xuất thần ngẩn người.

Bây giờ nghe được Thẩm vương gia hỏi như vậy, mặc dù Hoắc An Lăng rất không muốn mang chuyện này nói ra làm cho người yêu của mình rối rắm nhưng mà hắn đối mặt với Thẩm vương gia từng bước tra hỏi lại không muốn luôn lén gạt y.

Không có biện pháp, chỉ có thể dùng hết khả năng dựa theo mình nghĩ lý do thoái thác uyển chuyển châm chước lại châm chước mở miệng, hơn nữa dùng hết khả năng chỉnh mọi chuyện nói ra nhẹ nhàng bâng quơ để tránh làm cho đối phương bắn ngược.

Ô ô, A Thập nhà hắn thật sự là quá khổ bức, phát hiện ca ca và chất nhi như vậy!

Thẩm vương gia nghe xong lời Hoắc An Lăng nói, sau đó nhìn nhìn lại Hoắc An Lăng sau khi nói xong một bộ dáng "kỳ thật đây cũng phải phải đại sự gì, rối rắm buồn bực gì đều giao cho ta là được" không khỏi "phụt phụt" cười cười: "Cho nên kỳ thật đây là hoàng huynh đang ra oai với huynh?"

"... Hả?" Trên mặt Hoắc An Lăng khó có được xuất hiện chỗ trống trong nháy mắt.

Thẩm vương gia vốn an vị ở trên đùi Hoắc An Lăng giờ phút này dứt khoát rất "phóng khoáng" sửa từ ngồi bên cạnh sang ngồi đối diện, hai chân trực tiếp khoác lên hai bên eo Hoắc An Lăng: "Bất quá ta cũng cảm thấy Tễ nhi đối với huynh quá mức chú ý, nếu không phải... hừ, ta cũng muốn ghen đó."

"..." Đây là cái gì và cái gì vậy? Vì sao đột nhiên liên lụy đến A Thập ghen tị? Hoắc An Lăng cảm thấy mình có phải thăng cấp không đủ nhanh hay không, bằng không sao hắn lại nghe không hiểu lời A Thập nói vậy?

Thẩm vương gia khó có được nhìn thấy dáng vẻ Hoắc An Lăng ngơ ngác như vậy không khỏi nổi lên lòng đùa giỡn. Đầu tiên là nhéo nhéo mặt Hoắc An Lăng, sau đó càng nhìn càng soái (đẹp trai) nhịn không được hôn một cái "bẹp" trên chóp mũi của đối phương mới cười nói: "Huynh kỳ thật cũng không phải cảm thấy giữa phụ tử bọn họ có loại quan hệ này mà cảm thấy thế nào, mà là lo lắng hoàng huynh của ta và chất nhi lại vì vậy mà đau lòng phải không?"

Thẩm vương gia thấy Hoắc An Lăng nhẹ gật đầu thì giống như con động vật nhỏ cọ cọ ở trong cổ Hoắc An Lăng: "Kỳ thật ta sớm đã biết rõ được... Đừng có dùng ánh mắt khiếp sợ như vậy nhìn ta, ta đương nhiên cũng đã rối rắm qua. Nhưng lại không phải bởi vì quan hệ phụ tử của bọn họ, biết tại sao không?"

"Nói cho ta, nói cho ta đi, ta thật muốn biết!" Vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của Thẩm vương gia tỏ vẻ "Hỏi ta mau, ta biết rõ chân tướng" Hoắc An Lăng tự nhiên phải dốc hết sức lực mà phối hợp với "tức phụ" mình.

Sủng PhuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ