Huhu mấy ngày nay Wattpad bị làm sao tui khổ muốn chết :((( mãi mới vào được mà hạnh phúc quá trời đăng luôn 1 chap =))) các bạn đọc vui vẻ nha 😍
-----------------
Thấm thoắt cũng đã hai tuần Seulgi rời đi. Nhớ lại sau cái đêm đau đến cùng cực đó Joohyun tự thấy mình thật ngốc. Có lẽ Seulgi muốn rời đi là vì cảm thấy cô phiền phức, có thể những tháng ngày chung sống với chị cô đã trở thành gánh nặng, chị đi rồi như vậy cũng tốt...ở một nơi nào đó chị sẽ thoải mái mà không bị gò bó dưới những sự áp đặt bá đạo của cô, chị không phải nghe theo bất kì yêu cầu vớ vẩn nào nữa...còn cô cũng sẽ cho mình thời gian để bình tâm trở lại, một cơ hội để quên đi chị, rồi mọi thứ sẽ quay về như lúc ban đầu, mối quan hệ giữa cô và chị sẽ phai nhòa theo thời gian.
Ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế thường trực, Joohyun tự hỏi bây giờ Seulgi đang ở nơi nào...chị đang làm gì...có khi nào lòng bâng khuâng nhớ đến cô như cô đang nhớ chị hay không... Ngày hôm đó, chỉ vì một phút nông nỗi ghen tuông mà cô buông lời nặng nhẹ với chị, chắc chị ghét cô lắm vì cô đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của chị... không biết rằng nếu vô tình gặp nhau liệu chị có vờ như ta không quen biết hay không ...
"Bae Tổng, chúc mừng cô đã được thăng chức."
Nhận ra một giọng nói lạ cắt ngang những tâm tư của cô, Joohyun đưa mắt nhìn người đối diện liền ôn nhu nở nụ cười "Thư kí Park. À không, giám đốc Park mới đúng. Tôi cũng chúc mừng anh đã thay tôi đảm nhận vị trí trước kia."
"Đó là vinh dự của tôi. Mà ngày mai sẽ cử hành hôn lễ rồi tại sao hôm nay cô không nghĩ ngơi lại đến công ty thế này?"
"Ở nhà cảm thấy ngột ngạt không quen nên tôi muốn lên đây một chút."
"Cô tận tâm vs công việc như vậy sẽ đổ bệnh đấy, trước ngày cưới phải giữ gìn và chăm sóc sức khỏe của mình chứ."
Nhất thời nghe câu nói này của Jimin, Joohyun có chút ngỡ ngàng... Tự hỏi sao lại giống đến thế, trước đây Seulgi cũng từng phàn nàn cô như vậy. Chỉ là hai tuần thôi, không phải dài nhưng với cô không hề ngắn...đã 14 ngày qua đi cô không được nghe giọng nói của chị, không thấy khuôn mặt chị nhăn nhó khi trách móc nó xấu xí đến thế nào...
"Seulgi à, chị đang ở đâu...em nhớ chị!"
"Bae Tổng!!!!"
"A, xin lỗi... tôi lại mất tập trung rồi. Dù sao thì cũng cảm ơn giám đốc Park đã nhắc nhở."
Jimin để ý thấy Joohyun có những biểu hiện khác lạ anh không thể không biết Joohyun đang lơ đãng là bởi vì điều gì. Một tháng trước có hôm anh vào bàn giao cho chủ tịch Bae về cuốn băng ghi âm giữa ông ta và Seulgi anh đã tình cờ biết được sự việc. Sau đó anh ra sức đi tìm Seulgi nhưng một tuần ròng rã đều tìm trong vô vọng, cuối cùng cứ ngỡ Seulgi đã thực sự rời xa thành phố lại vô tình bắt gặp cô ấy cùng một người bạn đang đi dạo ở gần công viên. Hỏi ra mới biết cô ấy dọn về sống cùng với cô bạn Jessica gì đó, trông bọn họ rất thân thiết và Seulgi cũng rất vui vẻ không như những gì anh tưởng tượng.
Từ khi biết nơi ở của Seulgi, hầu như ngày nào anh cũng ghé qua thăm hỏi và dần dà ba người trở nên thân thiết với nhau như những người bạn, tất nhiên mọi chuyện của Seulgi anh đều biết rất rõ chỉ là lúc đầu nghe qua bản thân có hơi bị sock... à không, chính xác là rất sock mới phải nhưng rồi cũng phải chấp nhận bởi lẽ với anh cô ấy là một người rất quan trọng, chỉ cần Seulgi hạnh phúc anh cũng đều nguyện theo. Lại không nghĩ trước nay tình địch của mình là một cô gái, không ngờ người đó chính là "ma nữ" Joohyun khiến anh không khỏi buồn phiền nhưng thời gian qua cảm thấy người kia dường như đã thay đổi, không còn "hắc ám, tàn bạo" với nhân viên như trước...điều này có phải hay không là do sự tác động của Seulgi...
BẠN ĐANG ĐỌC
[COVER] Ma Nữ Bae Joohyun ~Seulrene~
FanfictionHii! các bạn có thể gọi mình là Dang or Kang 🖤 chả là gần đây mình bị thích Irene quá nên mình quyết định cover 1 fic về Baechu. Fic này mình đọc của chị "HaMy18893" mình có xin phép nhưng chị chưa trả lời. Vì thích quá nên đành liều cover fic...