Chương 151: Chỉ là vì tiền, anh nghĩ là em coi trọng anh sao?

156 1 0
                                    

Rõ ràng là nghĩ muốn trở về tìm Giản Mạt "tâm sự", nhưng hành động mỗi lần về nhà cơ bản suốt hai năm qua, vào lúc nhìn thấy dáng vẻ kiều mị kia của cô, thân thể hắn so với tim của hắn còn sốt ruột hơn.

Hai người nhiệt tình quấn lấy nhau, dường như quên mất việc tối hôm qua, cũng không hề phát sinh việc có tin tức và điện thoại uy hiếp xảy ra hôm nay... Ngay cả phòng ngủ cũng không về, trực tiếp ở tại chỗ bắt đầu xảy ra cuộc chiến...

Giản Mạt xụi lơ nằm ở trên người Cố Bắc Thần, hơi thở mềm mại vì vận động quá sức vừa rồi phả vào cổ hắn, một đợt tê dại truyền đến, khiến cho Cố Bắc Thần vừa mới bình ổn được cảm xúc một chút giờ lại bắt đầu không kiềm chế được.

Cộng thêm việc Giản Mạt vốn đã chiếm giữ tâm tư của hắn, không đầy một lúc, Cố Bắc Thần rốt cuộc nhẫn nhịn không được, lập tức đem Giản Mạt ôm ngang lên phòng ngủ.

Sau đó lại "rất tốt", đem cô ăn sạch từ trong ra ngoài... Cho đến khi Giản Mạt bắt đầu xin tha, hắn mới có chút dư vị chưa thõa mãn, miễn cưỡng bỏ qua cho cô.

"Hôm nay nhiệt tình như vậy..." Cố Bắc Thần mở miệng nói: "Có phải là có chuyện gì hay không?"

Giản Mạt hôm nay rõ ràng là rất chủ động!

Bình thường những lúc cô chủ động, cơ bản đều là có việc nhờ hắn.

"Em nhiệt tình không tốt sao?" Giản Mạt bĩu môi, bàn tay nhỏ đặt ở trên người Cố Bắc Thần có chút không an phận.

Cố Bắc Thần nghe âm thanh mềm mại của cô, khóe miệng nở nụ cười... Bất kể là như thế nào, ở cùng một chỗ với Giản Mạt là điều luôn làm hắn cảm thấy thư thái nhẹ nhàng.

Dường như, cô luôn luôn có thể làm cho hắn vui vẻ.

"Cho em một cơ hội cuối cùng..." Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu không thấy đáy, nói: "Nếu như em không nói, sẽ không có cơ hội nữa đâu!"

Tâm tình Giản Mạt trầm xuống, mấp máy môi, ngay cả bàn tay đang không an phận trên người Cố Bắc Thần cũng vô thức dừng lại: "Ông xã, anh có thể cho em năm mươi vạn không?"

"Năm mươi vạn?" Cố Bắc Thần khẽ lặp lại một tiếng.

Giản Mạt không kịp tránh tầm mắt của Cố Bắc Thần, trên mặt có nở ra một nụ cười tự giễu: "Ừ, năm mươi vạn..."

Con ngươi Cố Bắc Thần nhẹ híp lại, trong đầu hiện lên lời nói của Long Kiêu, lập tức hỏi: "Giản Mạt, có phải chỉ có những lúc em cần anh giúp đỡ, mới có thể nhiệt tình chủ động như vậy không?"

Giản Mạt đè xuống những cảm xúc trong lòng, trên mặt mang cảm xúc dối trá, nâng thân thể lên, nở nụ cười, vô tội vỗ hạ mi mắt nhìn Cố Bắc Thần hỏi: "Chẳng lẽ không phải sao?"

"Cũng sẽ không bởi vì..." Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy nhìn Giản Mạt, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô dù là nhỏ nhất: "... anh chứ?"

Giản Mạt cười, nụ cười khiến cho cô run rẩy hết cả người: "Ông xã, anh hay thật... Em gả cho anh đều là vì tiền, cũng phải kiếm tiền một chút mới được chứ? Anh nghĩ là em coi trọng con người anh sao? Đó chẳng phải là tự mình chuốt lấy cực khổ à?"

[Phần 1] Hào Môn Thiên Giới Tiền ThêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ