Năm Trưởng Quận chúa Tề Nhan Hi chín tuổi. Khuynh Mạt ra đời.
" Trưởng Quận chúa, không hay rồi !!!" - Nhĩ hốt hoảng chạy vào.
" Có chuyện gì vậy ?"- Nhan Hi đơn y chuẩn bị nghỉ.
" Vương phi Phượng Nhan sinh khó đã mất rồi !"- Nhĩ mắt đỏ hoe thở gấp báo.
" Bây giờ đã tối, ta không thể ra cung. Chỉ đành vừa sáng, chúng ta đi Tề Vương phủ - Nhan Hi nhanh chóng thay đổi y phục, nàng ngồi tại án thư đợi trời hừng sáng.
____________
Bầu trời đêm đó mưa rất lớn, sấm chớp xé trời liên hồi. Nhan Hi vẫn nhớ cảm giác nóng ruột đêm đó. Nàng hảo cảm với Vương phi Phượng Nhan rất lớn, nàng từ lúc nhỏ cho đến Phượng Nhan thường hay vào cung thăm hỏi, trò chuyện cùng nàng. Phượng Nhan là hiền thục phu nhân,, nhân đức tài tâm đều có, khiến người người yêu mến. Nhưng trời lại phụ người tâm đức, sinh mệnh Vương phi lại ngắn như vậy, nàng còn chưa nhìn được mặt hài tử.
Trời vừa hững sáng, Nhan Hi đã xuất cung đi Tề Vương phủ. Vừa đến trước cửa lớn Tề phủ, nàng đã nhìn thấy lồng đèn trắng cùng vải trắng đã văng trên mái vòm. Nhan Hi hít một hơi sâu, mắt hoe đỏ bước vào phủ, mùi giấy đốt nói với nàng những gì đang diễn ra là thật. Nàng đi đến chánh phủ thấy được thân ảnh Tề Trực mặc tang y trắng, trên tay đang nâng một đoàn khăn trắng. Tề Trực đang quỳ trước linh cửu của Phượng Nhan. Bước đến gần Tề Trực, cũng đồng dạng quỳ xuống, lạy người đã khuất. Nàng xong lễ, nhận ra đoàn khăn trắng là đang quấn một tiểu hài tử còn đỏ hỏn ngủ say.
" Hoàng huynh xin đừng quá đau thương ! Người còn phải lo cho hài tử vừa ra đời !"- Nhan Hi khuôn mặt còn non nớt ánh mắt trong veo an ủi một nhà Tề Trực.
" Đa tạ Hoàng muội quan tâm ! Người đi rồi được giải thoát, chỉ sợ vấn vươn của nàng ấy là ở đây !"- Tề Trực mắt đỏ ngầu nhìn vào thân nhỏ nhỏ, da còn nhăn nheo đỏ đỏ ngủ trong ngực hắn.
" Hoàng huynh yên tâm, ta sẽ thay Vương phi trông nom hài tử ! Hoàng huynh đã đặt tên cho hài tử ?"- Nhan Hi thân ảnh thấp hơn Tề Trực, nàng thoáng nhìn sang cũng chỉ nhìn được đoàn khăn trắng.
" Hắn là Thế tử Khuynh Mạt !"- Tề Trực nhìn gương mặt còn chưa rõ đường nét giống phụ thân hay mẫu thân của Khuynh Mạt, lòng đau như cắt. Vì phải chuẩn bị tang lễ, hắn định trao tay Khuynh Mạt cho bà đỡ, Nhan Hi hiểu ý hắn bèn đưa tay đến.
" Hoàng huynh có thể cho ta bế hoàng chất không ?"
" Cẩn thận ! Hoàng muội sang phòng nghỉ ngơi một chút đi ! Mạt nhi cũng bị ta bế hai canh giờ rồi, cũng nên cho hắn đi nghỉ"- Tề Trực trao Khuynh Mạt vào lòng Nhan Hi.
" Khuynh Mạt...ngoan, không sợ ! Sau này có Hoàng cô cô bồi con nha ! Chúng ta đi nghỉ một chút"- Nhan Hi đỡ lấy đứa bé, nàng lẩm nhẩm an ủi hắn. Khuynh Mạt vẫn ngủ say mê không biết được việc thương tâm đang diễn ra xung quanh.
" Quận chúa để ta bế Thế tử về phòng đi ! Người còn nhỏ không rành việc chăm hài tử ! Hài tử vừa sinh không thể lay động hắn nhiều !"- Bà đỡ vội vàng đi theo Nhan Hi nhận trách nhiệm.

BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [CĐ] [NP] MỘNG HÒA AN
General FictionLời tác giả: Thỉnh các vị bằng hữu thưởng thức. Trước tiên cân nhắc đây là bách hợp tiểu thuyết. Rất hoang nghênh người xem truyện của ta. ______________________ Một bụi hồng trần thoáng hồng nhan Tay trái vẫy gươm, tay phải đàn Hoa nhường nguyệt t...