Nhất Bác đang cùng Tiêu Chiến xem tivi thì điện thoại của cậu reo lên, vì điện thoại để trên bàn nên lúc nó reo Tiêu Chiến có nhìn sang một cái, hai chữ "Khả An" trên màn hình khiến cho hủ giấm trong người anh tràn ra càng nhiều. Nhất Bác lại cầm điện thoại sang một bên nói chuyện khiến Tiêu Chiến càng thêm khó chịu.
Khả An gọi đến để kể sự tình lúc chiều mình bắt gặp cho Nhất Bác nghe. Cô nghĩ dù sao vẫn nên nói cho Nhất Bác một tiếng. Sau khi nghe xong trong đầu cậu nghĩ ngay đến ba mình nếu không là ông thì mọi người ở công ty Tiêu Chiến cũng không thể nào biết được, vì vậy sau khi cúp máy của Khả An, Nhất Bác gọi ngay cho ba Vương.
Điện thoại vừa thông, ba Vương đã nói với giọng đầy châm biếm:
"Thật hiếm thấy, hôm nay còn biết gọi cho ông già này."
"Nếu ba không gây chuyện thì con đã không làm phiền đến ba."
"Tao gây chuyện gì đến mày, bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, có xem ông già này ra gì?"
Nhất Bác không muốn cùng ông cãi nhau nên dứt khoát đi vào vấn đề:
"Vậy ba nói xem tin đồn ở công ty Tiêu Chiến có liên quan đến ba không?"
Bên kia điện thoại, ba Vương dường như đang tức giận, đến cả hơi thở truyền đến cũng có phần gấp gáp:
"Nếu như mày ngoan ngoãn nghe lời thì tao cũng sẽ không phải làm như vậy."
"Nếu ba thật sự muốn gây khó dễ thì nhắm lên người con đi, dù sao thì con cũng sẽ không buông tay."
Nói xong câu này, Nhất Bác không vui vẻ mà tắt điện thoại. Cậu hít thở một chút mới đi lại chổ Tiêu Chiến. Dù đã bình ổn tâm trạng những mà nét khó chịu trên mặt cậu vẫn không thể qua mắt Tiêu Chiến được. Thấy Nhất Bác vừa nghe xong một cuộc điện thoại liền khó chịu, Tiêu Chiến lo lắng hỏi:
"Sao vậy?"
Nhất Bác lắc đầu, thảy điện thoại lên bàn còn cơ thể cậu thì thả lên sofa, gối đầu lên đùi Tiêu Chiến. Nhất Bác cầm tay anh mân mê càng khiến Tiêu Chiến lo lắng hơn, đang định gặng hỏi thì Nhất Bác đã lên tiếng:
"Công việc ở công ty thế nào rồi?"
Tiêu Chiến có chút mơ hồ nhưng vẫn trả lời cậu:
"Rất tốt."
Nhất Bác lại tiếp tục hỏi:
"Đồng nghiệp thì thế nào?"
Tiêu Chiến càng mơ hồ hơn, không hiểu tại sao Nhất Bác đột nhiên muốn hỏi chuyện ở công ty của mình:
"Vẫn tốt mà, sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Nhất Bác mỉm cười lắc đầu, tay vẫn mân mê tay Tiêu Chiến nói:
"Không có gì, vẫn tốt là được rồi, nếu có chuyện gì anh nhất định phải nói ra, không được giấu giếm."
Lúc này Tiêu Chiến chợt nhớ đến vị giáo sư trẻ nào đó, lòng dạ đều chua lè nói:
"Cậu mới là người có chuyện giấu giếm."
Bây giờ đổi lại đến Nhất Bác trở nên mơ hồ, trong đầu tự suy nghĩ mấy giây, thật sự không nghĩ ra cậu đã giấu Tiêu Chiến chuyện gì:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic:Bác Chiến] Nhân Duyên Đã Định (Hoàn)
FanfictionNhất Bác và Tiêu Chiến ở bên nhau, nhận được chúc phúc của mọi người. Nắm tay nhau đi trên thảm đỏ, đứng trên sân khấu hoàn thành lễ cưới. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cả hai tay trong tay mỉm cười. Đời này chỉ mo...