Buổi tối về nhà, Tiêu Chiến luôn suy nghĩ xem phải đối phó với người kia như thế nào. Nhưng kì lạ chính là Vương Nhất Bác lại biểu hiện vô cùng bình thường, không hề có động thái lạ lẫm nào. Giống như người nói theo đuổi anh buổi sáng hôm nay không phải là hắn vậy. Nhưng dù sao thì Tiêu Chiến cũng không thể nào buông lỏng cảnh giác được.
Nhất Bác vừa tắm rửa xong, cậu cầm khăn lau tóc đi từ phòng tắm ra, đột nhiên lại rùng mình một cái, cảm giác như có ai đó theo dõi mình vậy. Cậu quay sang nhìn Tiêu Chiến đang ở trên giường đọc sách.
Kì lạ, sao cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình.
Nhất Bác ngồi vào bàn học, mặc kệ đi, cậu còn hàng tá bài tập phải giải quyết, chẳng hơi đâu mà quan tâm.
Nhất Bác giải bài tập trong trạng thái không tập trung, cái cảm giác hàng chục con mắt đang dán lên người mình ngày càng rõ rệt. Cậu xoay người nhìn về phía Tiêu Chiến. Hai ánh mắt chạm nhau.
"Anh nhìn tôi làm gì?"
Cuối cùng cậu cũng biết cảm giác này từ đâu ra.
Nhất Bác xoay người khá nhanh, nhất thời Tiêu Chiến chưa kịp dời ánh mắt, nhưng mà cũng không thể khai thật là anh đang dè chừng người kia được.
"Trong phòng chỉ có hai người, tôi không nhìn cậu thì nhìn ai?"
Nhất Bác nhìn ánh mắt có chút lo lắng kia, trong đầu lóe sáng, chống cầm, cong môi vô cùng quyến rũ:
"Thế nào, tôi đẹp trai tới mức anh không cưỡng lại được à?"
Tiêu Chiến trợn tròn mắt, thời khắc cậu lo sợ đã đến rồi.
Thấy Tiêu Chiến im lặng, Nhất Bác vẫn không buông tha, cậu lại nói thêm một câu:
"Muốn thế nào anh cứ nói, tôi đây sẽ không từ chối đâu."
Tiêu Chiến bị ép đến tức giận, sẵn trong tay có cuốn sách liền quăng tới chổ Nhất Bác, mắng người:
"Cậu im miệng, ông đây không có hứng thú."
Nhất Bác chụp được quyển sách, lại thảy nó lại cho Tiêu Chiến, hất cằm nói:
"Anh cứ từ từ suy nghĩ, thời gian còn dài."
Sau đó mặt kệ cái lườm sắt bén của Tiêu Chiến, Nhất Bác tiếp tục giải bài tập.
Tiêu Chiến nắm chặt quyển sách trong tay, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải hoàn thành đồ án trong thời gian sớm nhất, rồi mau chóng trở về. Nếu không sẽ bị người này chọc cho phát điên mất.
Buổi sáng Tiêu Chiến thức dậy rất sớm, lại chạy đến chùa nghiên cứu kiến trúc, vẽ lại một số kiến trúc lạ mắt. Lúc về nhà cũng đã gần trưa, vừa đói vừa mệt, lại còn phải vác bao nhiêu là đồ.
Tiêu Chiến quăng đống dụng cụ sang một bên, rót nước uống lấy uống để.
Nhất Bác đang nấu mì, nhìn thấy anh uống nước giống như là ở sa mạt mới tới, không nhịn được châm chọc một câu:"Anh chết khát à?"
"Thì liên quan gì đến cậu."
Nhất Bác tựa lưng vào tường, hai tay cho vào túi quần, rất ngứa đòn nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic:Bác Chiến] Nhân Duyên Đã Định (Hoàn)
FanficNhất Bác và Tiêu Chiến ở bên nhau, nhận được chúc phúc của mọi người. Nắm tay nhau đi trên thảm đỏ, đứng trên sân khấu hoàn thành lễ cưới. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cả hai tay trong tay mỉm cười. Đời này chỉ mo...