Chương 9

6.5K 431 20
                                    

Sáng hôm sau, Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến trường mình, dẫn anh đi tham quan một vòng mới đưa anh tới sân tập bóng. Mọi người đã đợi sẳn ở đó.

Khả An nhìn thấy Nhất Bác thì vui vẻ chạy lại phía cậu:

"Cậu đến rồi!"

Trái với hào hứng của cô, Nhất Bác không khỏi mất hứng khi nhìn thấy Khả An, mày nhăn lại thành một chổ:

"Sao cậu lại ở đây?"

"Tớ đến cổ vũ cho cậu!"

Tiêu Chiến thầm nghĩ, chỉ là chơi bóng bình thường thôi có gì cần phải cổ vũ. Tiêu Chiến nhìn sang xem thái độ của Nhất Bác, thấy cậu nhăn nhó thì rất hài lòng. Cũng không thèm để ý xung quanh có nhiều người, đưa tay khẽ vuốt ve chân mày của Nhất Bác:

"Nhăn như vậy rất mau già đó, cậu già thì anh đây không cần cậu nữa."

Tiêu Chiến vừa chạm, nét mặt của Nhất Bác liền dãn ra, bắt lấy tay của anh, mỉm cười nhìn Tiêu Chiến.

Mà Khả An đứng bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn hai người. Không phải không lâu trước đây hai người vẫn như nước với lửa sao? Mà ánh mắt của Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến có đánh chết cô cũng không thể thừa nhận đó là cưng chiều được.

"Hai người có chơi không? Ông đây đợi phiền muốn chết!"

Nhất Bác nghe tiếng gọi của bạn, cậu đáp lại một tiếng rồi kéo tay Tiêu Chiến lại chổ mọi người, mặt kệ Khả An đứng ngốc ở đó.

Mọi người giới thiệu một chút, Tiêu Chiến rất dễ hòa hợp, đối với mấy cậu nhóc này một lát là có thể thân thiết. Mọi người bắt đầu trận bóng, Khả An cùng mấy người bạn của cô ở ngoài xem cũng nhiệt liệt cổ vũ.

Sau một hồi chuyền bóng, Tiêu Chiến cảm thấy mệt lã người. Thật sự rất lâu rồi anh mới vận động nhiều như vậy.

Tiêu Chiến mặt kệ bóng đang bay về hướng của mình, cũng không giành mà chạy lại chổ Nhất Bác đang đứng gần cột rỗ. Muốn than vãn với người kia một chút.

Nhất Bác muốn chạy đến giành bóng, nhưng mà lực chú ý của cậu bị mặt nhăn mày nhó của Tiêu Chiến thu hút, thấy Tiêu Chiến đang chạy lại hướng mình, liền đứng im chờ anh đi tới.

"Sao vậy?"

Tiêu Chiến lấy tay quệt mồ hôi nhễ nhại trên trán, vô cùng mệt mỏi mà than vãn:

"Mệt, khát nước."

Còn có một chút đói.

Nhất Bác trước sự làm nũng của Tiêu Chiến, cũng không thấy có gì là kì cục, định nói với mọi người nghĩ ngơi một chút. Ai ngờ chưa kịp mở miệng, trái bóng đã bay đến hướng của hai người, Nhất Bác sợ banh rơi trúng vào người Tiêu Chiến nên đẩy anh ra, bản thân tiến lên an toàn đỡ được trái banh. Tiêu Chiến vừa bị đẩy chưa kịp hoàn hồn, đã bị một cậu nhóc hăng hái giành banh tông vào người, anh loạng choạng lùi về sau vài bước, thế nào lại ngã xuống sàn.

Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến ngã, tức giận nắm lấy cổ áo người tông vào Tiêu Chiến, trừng mắt rống:

"Cậu không có mắt hả?"

[Fanfic:Bác Chiến] Nhân Duyên Đã Định (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ