Chương 74

12.4K 689 77
                                    

Đêm nay Cố Ngôn Phong không hề uống rượu, nhưng lúc này anh cảm thấy mình đã say không nhẹ, trong đầu toát ra rất nhiều ý niệm nóng bỏng.

Tay anh còn đang giơ lên giữa không trung, hết nắm chặt lại mở ra, sau khi lặp lại vài lần thì mới đặt sau lưng Khương Mịch, nhẹ nhàng vỗ vỗ muốn đẩy cô ra.

Ai mà ngờ được Khương Mịch vẫn nghĩ rằng có động đất, ôm chặt anh hơn: "Em không đi đâu! Em phải cứu anh trước!"

Thấy cô bảo vệ mình như vậy, trong lòng Cố Ngôn Phong thật sự cảm động.

Nhưng vấn đề là nếu cứ tiếp tục.... có khả năng thầy Cố sẽ không nhẫn nhịn được, làm ra chút chuyện phá hỏng hình tượng "thầy Cố" mất.

Anh đè nén tâm trạng, bóp lấy eo Khương Mịch, dùng sức xoay người một cái, biến thành Khương Mịch ở dưới, anh ở trên.

Hơn nữa Khương Mịch dùng sức rất nhỏ, Cố Ngôn Phong hành động đột ngột như vậy làm cô không kịp níu giữ, để anh tránh thoát dễ dàng.

"Thầy Cố....." Cố Ngôn Phong còn chưa đứng lên đã nghe được tiếng kinh hoàng của Khương Mịch gọi anh, kèm theo tiếng khóc nức nở.

Đáy lòng anh mềm nhũn, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hiện Khương Mịch không mở mắt ra nhìn mà nhắm mắt lại tủi thân, còn có vài giọt nước mắt trào ra.

Cố Ngôn Phong thở dài, duỗi tay ôm cô vào trong ngực: "Em còn tỉnh táo không?"

Khương Mịch không hề tỉnh táo, có lẽ cô cũng chưa nghe thấy Cố Nhôn Phong nói gì nên không đáp lại. Nhưng cô vẫn trẻ con khịt khịt mũi, sau đó nắm chặt vạt áo anh, mặt chôn ở cổ anh cọ thật mạnh.

Vì uống quá nhiều rượu nên gương mặt cô lúc này đỏ bừng nóng rực, hô hấp cũng thô nóng. Làn da ở cỗ là nơi yếu ớt mẫn cảm, bị kích như vậy nên không khỏi rùng mình, cảm giác nóng rực kia theo làn da len lỏi vào trái tim, lại theo dòng máu chảy về khắp người, cuối cùng hội tụ lại phần bụng dưới.

Cố Ngôn Phong khẽ cử động chân, thay đổi dáng ngồi, than nhẹ một tiếng: "Tại sao tôi lại tới đây rồi chịu tội như vậy chứ?"

Đương nhiên Khương Mich không trả lời câu hỏi của anh. Hơi thở quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm, say rượu làm đầu óc mất đi năng lực tự hỏi, không quá vài phút liền ngủ say.

Cố Ngôn Phong nhìn người trong ngực không khác gì con mèo nhỏ, lại nhìn hai người đang nằm bên cạnh, thở dài thật sâu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Gia Vĩ: "Đạo diễn, phiền ông giúp tôi."

[FULL] Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài TậpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ